Tiểu Mai – Quyển 1

Phần đầu xin phép các bác cho em lan man chút, từ cái thời em còn nhỏ tụt quần đá banh ấy, thú thật là em mê gái từ lúc ấy rồi chứ chẳng đợi đến cấp 3 hay đại học gì cả, nhờ vậy mà ít nhiều gì sau này em mới gặp được gấu bây giờ, nên các bác chịu khó dõi theo nhá.

Trời sinh người ta học giỏi, thể thao giỏi, hát hay, đàn hay, nhiều tính hay lắm… tôi thì trời sinh tôi cái tính mê gái, thế nên từ lớp 2 tôi đã động lòng phàm rồi, cơ mà lúc ấy chưa có gì bậy bạ đâu, cái sự đen tối nó chỉ tăng dần theo thời gian. Để tôi tóm gọn vài dòng về cái thời tuyệc vời ấy cho các bạn biết, lúc nhỏ phê cực.

Lớp 1: Chưa có gì cả đâu, đi học mấy ngày đầu còn sợ vãi linh hồn ra, gái đâu mà để ý.
Lớp 2: Đây, vào lớp 2, được xếp ngồi gần nhỏ bạn lớp trưởng, lúc đầu tôi cũng chả có ý gì sất. Chỉ là em ấy hay đem kẹo mời tôi ăn, hình như nhà em ấy là tiệm bánh kẹo. Sướng, ngày nào cũng có bánh kẹo ăn, thế là tôi thinh thích em này, mà lại là lớp trưởng nữa, có gì tôi nói chuyện trong lớp em cũng không méc cô. Đấy, cái tình cảm này gọi là tềnh êu chân thành, không vụ lợi Cơ mà hết học kỳ 1 thì xảy ra chuyện động trời, rồi tôi bị chuyển chỗ, và em cũng bo xì tôi luôn

Cái chuyện động trời nó như vầy, từ cấp 1 đến cấp 2 thì cái tính tôi nhiều chuyện và háo thắng lắm, học thì giỏi thật, toàn nhất lớp đến nhì trường, cơ mà cũng không đỡ được mấy cái bản kiểm điểm và mấy lần mời phụ huynh. Trong lớp tôi hết quay sang nói đứa này rồi quay nọ chọc thằng kia, bị kêu lên bảng thì chả sợ, mình giỏi mà. Cái mặt cứ vênh vênh, thế là cô lớp 2 bảo tôi làm cái bản kiểm điểm về nói ba mẹ ký vô. Thề là hồi đi học các bác cũng sợ vụ này chứ không riêng gì tôi, làm kiểm điểm nộp luôn thì không sao, chứ có ba mẹ ký vô là có chuyện, lần nào cũng nhừ xương.

Hạn là tuần sau nộp, ngày đầu tôi còn sờ sợ, đang nghĩ nên tính lựa giờ nào cả nhà vui vui đưa ra, có bị đòn cũng ít. Hồi bé nghĩ ngây thơ thế đấy, giờ nghĩ lại giả như tôi đang vui mà thằng bạn đến bảo tao làm mất xe mày rồi thì chắc em cũng điên lên và đạp nó thật, lúc bé đâu biết, toàn lựa lúc ba tôi đang vui mà đưa ra.

Thôi kệ, cứ vui chơi cho hết tuần, xem như sống thanh thản nốt mấy ngày cuối. Cái ngày cuối nó cũng đến, trưa ăn cơm xong tôi và anh tôi lên phòng thay đồ để ba chở đi học ( anh tôi hơn 2 tuổi, học lớp 4, cùng khối buổi chiều ). Tôi mới đem ra nhờ ông anh… giả chữ ký dùm. Lúc đầu ổng chối đây đẩy, tôi năn nỉ lắm: “Đi mà hai, rồi em đấm lưng với chạy mua kem cho”. Ổng xuôi xuôi, thế là kí vào, thế nào lại giả chữ ký mẹ tôi, tôi nói phê thêm vài dòng đi, ký không kỳ chết, dào ôi lúc ấy đâu biết phê gì, thế là tôi nói ông anh cứ phê thế này, tôi còn nhớ nguyên văn nhé:
“Xin cảm ơn cô đã giúp đỡ gia đình chúng tôi.”

Các bác thấy cái dòng này nó khoai không, hic, nhìn chuối không chịu được, ít nhất thì cô giúp đỡ con em chúng tôi chứ thế quái gì mà giúp đỡ gia đình. Lên lớp mình cũng làm mặt chảnh, em lớp trưởng hỏi đã đưa ba mẹ kí chưa, tôi bảo rồi, không lo. Đến cuối giờ, cô bảo đem lên nộp, tôi hiên ngang bước lên, thế nào càng gần bà cô lại càng thấy sợ, bà cô đọc xong hỏi cái này ai ký, tôi quíu luôn:

– Dạ… em kí… ông anh em kí…
– Em về chỗ đi !

Cả lớp nó cười ầm lên, tôi quê không chịu được. Em lớp trưởng còn không nhìn mặt tôi. Đến tối cô gọi điện, mời ba tôi ngày mai lên lớp họp làm việc với cô. Chuyện sau đó thì các bác biết rồi, tôi nhừ xương và em “mời kẹo” thì cho tôi ăn cá bơ đến hết năm, kết thúc mối tình lớp 2 đầy bánh kẹo

Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 1 tại nguồn:

Lớp 3: Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, ngoại trừ em ngồi sau lưng thích tôi, vì giờ toán tôi hay cho xem bài. Tôi cũng khoái em ấy, mặc dù để tóc ngắn nhưng xinh đáo để ( lớp 12 đi học Sinh, tôi gặp lại em này chung lớp học tư, nhìn lúc ấy tóc dài kiểu nối, xinh lắm các bác ạ ), cứ giờ chơi tôi chạy nhảy mệt xong là ra căn tin, em nó ngồi đợi sẵn với 2 ly nước sâm, 1 em 1 tôi

Tiếc 1 cái là hôm nọ, cả lớp chơi rượt bắt keo, tôi thấy em nó chạy qua thì cũng bắt lại, nhưng ôm hơi quá tay, tức là nhào vào ôm lấy ôm để, xong 2 đứa té lăn cù, tôi khoái cười tít mắt, còn em nó thì khóc oa oa, ra là tôi đè lên tay em sao mà để bong gân, lúc ấy mềnh thương em cực, còn em nó sau đó thì chả thương mình nữa, thế là im lặng mà chia tay, em nó điểm toán thấp trở lại, tôi thì hết nước sâm miễn phí !

Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 1 tại nguồn:

Lớp 4: Quả tềnh êu này mới hài, em lớp phó học tập thích tôi rõ ra mặt, vì tôi dân đen mà còn học giỏi hơn nó, thế là cứ ra chơi là ôm sách vở xuống nhờ bày nọ bày kia, tập thể dục cũng lựa lựa đứng gần, tôi kết lắm, dù em nó chỉ nhìn được được thôi. Đến lúc bầu ban cán sự mới, tôi được chọn làm sao đỏ, cái chức này oai lắm các bác ạ, tôi nhớ mỗi cái câu “Lên văn phòng” he he. Tức là gặp ku nào đang chạy hơi nhanh trong sân là cờ đỏ bọn tôi bay tới ngay, dù tôi chạy còn nhanh hơn bọn nó, chụp ngay cái vai và nói “Lên văn phòng”, dẫn nó lên phòng hiệu trưởng, oai cực.

Lắm lúc cũng gặp mấy ku cứng đầu, mềnh bắt rồi mà nó giãy ra chạy tiếp, báo hại tôi rượt bở hơi tai, bắt được rồi thì mặt ku nào cũng nom đến tội. Từ đó tôi nổi danh ở trường này, chả phải vì học giỏi, mà vì sao đỏ chạy nhanh, ai mà trong tầm ngắm thì chạy mấy cũng không thoát. Giờ chơi đứa nào ở lớp ôn bài cứ ôn, tôi cuộn quyển sổ cờ đỏ lại nhét vô túi, rồi phốc ra sân, mắt láo liên như thằng trộm gà, ku nào chạy là bay đến và nắm nó thôi, lắm lúc té hùi hụi! Nhờ vậy mà em lớp phó ngày càng thích hơn nữa, tôi oai thế cơ mà !

Cho đến khi xảy ra vụ này, các bác cũng biết là tiểu học thì con trai mặc y xì 1 bộ từ cấp 1 đến cấp 3, quần xanh áo trắng đóng thùng, còn con gái mặc váy khi tiểu học ( ít nhất trường tôi là vậy ). Một bữa học thể dục, môn nhảy dây, là cầm 2 đầu gỗ của sợi dây mà quay vòng vòng rồi nhảy ấy, đó là giờ kiểm tra… ai nhảy cũng chả sao, nhưng đến lượt em lớp phó nhảy thì có cơn gió chết toi ở đâu tới, thổi tốc váy em ấy lên, ác nỗi là em ấy không mặc… trong, cả lớp thấy hết, nhưng đứa nào cũng chỉ im lặng hoặc cười mỉm mỉm, ông thầy cũng không nói gì, nhưng trông mặt em ấy thì thảm lắm. Ra về, em ấy lại gần và hỏi:
– Nãy… có thấy gì hông?

Tôi biết ý, bảo “Không” mà cái mặt thì chả hỉu sao nó cứ nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, em nó dỗi, bỏ về luôn. Mà lạ, em này dỗi hết cả năm, sang lớp 5 thì chuyển đi sang trường khác, đến giờ tôi cũng không biết có phải tại tôi không nữa…

Lớp 5: Lớp này thì có em bên lớp khác chuyển vô, tôi nhìn em này cũng xinh lắm ( chả hỉu sao lớp 6 gặp lại thì thấy em nó xấu vô cực ), em nó cũng được bầu làm cờ đỏ chung nhóm trực với tôi. Mà hình như hồi ấy con gái nhỏ nào cũng thích con trai học giỏi, em này mới vào cũng thích tôi nốt, hoặc vả chăng là lúc đi bắt mấy ku chạy nhảy tôi chạy khiếp quá nên em ấy khoái không biết. Lúc đó tôi cứ núm được ku nào là dẫn về chỗ em này ( không dẫn thẳng lên văn phòng nữa ), rồi em mới dẫn nó lên vp, y như là tôi nhường em nó lập công! Rồi cái hôm cả lớp đi thăm khu di tích Bác ở trường Dục Thanh, em nó nắm tay tôi mà lôi đi xem bằng hết khu di tích mới thôi, ôi mới lớp 5 mà tôi được nắm tay gái rồi, sướng mê tơi.

Cái sự đời, ai tài năng thì nó vùi dập, tôi cũng chả phải ngoại lệ, hề hề ! Mấy đứa trong trường bị tôi bắt lên văn phòng nó thù tôi lắm, 1 bữa tụi nó lập mưu hại tôi. Như mọi ngày, giờ ra chơi tôi lại ra sân thi hành công vụ, thấp thoáng phía xa là 1 ku đang chạy cực nhanh, tôi lên số rồi vuốt theo mà không hay biết đang chui đầu vô bẫy. Vừa đến góc khuất cuối hành lang là thằng lỏi kia chạy đâu mất, còn ở đâu túa ra 5-6 thằng khác vây tôi lại, đứa nắm tay đứa ôm chân kéo tôi… lên văn phòng, ngược đời không ! Bọn nó bảo tôi là sao đỏ mà chạy trong sân, tình ngay lý gian, cãi thế quái nào được, thế là tôi bị bắt lên văn phòng cho cả trường chiêm ngưỡng, đẹp cái mặt thật, 1 đời đi bắt người ta vì cái tội chạy trong sân, và giờ chính mình bị bắt! Lúc đó tôi cũng ức lắm, muốn tường trình lại nhưng chắc chắn thầy cô không ai tin, vì chả đứa nào rảnh mà lập mưu như phim, thế mà phim này lại do mấy thằng tiểu học diễn mới hài !

Phần em cờ đỏ, sau vụ thấy tôi bị bắt lên đó thì sau này thái độ cũng lạnh nhạt dần, tôi cũng bực, phần quê nữa, bơ luôn, từ đó về sau chả thèm để ý đến nữa. Thế là kết thúc mối tình cuối cấp vớ vẩn mà đầy chuyện nhục, nào là bị trai nó hại rồi gái nó đá, đau quá nên tôi thi tốt nghiệp sát điểm max, âu cũng là đời không đến nỗi bạc người !

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *