Đưa ly cà phê lên môi, tôi liếm 1 chút, vị cà phê đắng, cùng mùi thơm của sữa, của cà phê xộc lên mũi tôi.
Nhâm nhi ly cà phê cũng là thú vui của cuộc sống. Thường ngày do công việc thì vẫn là vậy, nhưng mấy ngày hôm nay lại khác, tôi phải xa nhà, công việc của người kỹ sư xây dựng.
Tôi đang nhớ vợ rất nhiều, mọi khi thì tôi chỉ đi tầm 3 hay 4 ngày là về nhà.
Nhưng lần này tận 2 tuần, do công việc yêu cầu…
Tôi nhớ tới em, người vợ hiền lành, dễ mến, luôn chăm lo chồng và gia đình đôi bên…
Tôi gặp em rất tình cờ, chẳng biết có phải là duyên số giữa tôi và em hay không nữa.
Bắt đầu từ hôm tôi đi đá bóng hộ cho đội thằng em. Nói là em cho tình cảm, chứ thật sự chỉ quen khi đá bóng cùng nhau…
Tôi tới sân bóng trong 1 buổi chiều đẹp trời, tôi vừa tốt nghiệp đại học xong, đang xin việc, còn cậu em ít tuổi hơn tôi.
Vì máu đá bóng, lên tôi nhiệt tình hăng hái khởi động rồi vào sân.
Khi đội tôi đá hộ đang bị dẫn 1 quả… khởi động ngoài sân, tôi chú ý tới 1 đám con gái tầm 5 hay 6 người gì đó.
Ai cũng xinh tươi, cổ vũ nhiệt tình, ông nào thích đá bóng, mà có gái đi cổ vũ thì sẽ biết cảm giác này.
Nó hưng phấn, mạnh mẽ và máu lửa vô cùng. Hiệp 2 tôi mới vào sân, vì đá vừa nhìn mấy em cổ vũ, tôi chỉ muốn lao ra ngoài sân, ngồi giữa các em để cổ vũ…
Những câu cổ vũ, cố lên, chiến thắng vang khắp sân, làm tôi thêm động lực.
Tôi ghi bàn gỡ hòa cho đội nhà.
Niềm vui ghi bàn của tôi, như được tăng thêm khi nhóm cổ động viên nữ nhiệt tình hò reo.
Thời gian chỉ còn 5 phút, tôi và toàn đội cố gắng hết sức.
Cuối cùng cũng được đền đáp, bằng 1 quả phạt góc, tôi bật cao đánh đầu tung lưới đội đối phương.
Tôi ghi bàn xong, cởi luôn áo chạy ra gần chỗ nhóm cổ động viên nữ…
Họ hò reo, họ vui mừng, những tiếng nói làm tôi vẫn nhớ.
– Anh đẹp trai ơi, tuyệt quá.
– I love you…
Những nụ hôn gió, được trao cho tôi…
Nhưng tôi để ý, có 1 cô gái ăn mặc giản dị nhất, quần bò, áo phông, mái tóc ép thẳng chỉ cười với tôi…
Thế là trận đấu kết thúc, cả đội đi uống nước, mấy em cũng đi luôn.
Vì là người mới, lại là người ghi 2 bàn lên tôi như trung tâm của sự kiện vậy, chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà ông em tôi lại đẩy em quần bò ngồi cạnh tôi…
Mới đầu chưa quen, nên chẳng dám hỏi gì, chỉ uống bia và nói chuyện vui linh tinh.
Em cũng không nói nhiều, chỉ cười nhẹ, chẳng hiểu sao tôi như bị em làm cho cuốn hút, đôi lúc vừa uống bia, vừa liếc nhìn em…
Tan tiệc, mọi người đứng lên hết, chỉ có tôi và em, ở phía trong nhà lên đứng lên muộn.
Tôi liều hỏi em.
– Xin lỗi, em có thể cho anh làm quen được không. Anh là Huy, vừa tốt nghiệp xong giờ, đang ở nhà ăn bám bố mẹ…
Em nở nụ cười nhìn tôi.
– Vâng… Em tên Thu Hương ạ…
– Tên của em đẹp quá. Hì…
Em cũng cười…
– Cảm ơn anh, đã đá bóng giúp đội em…
Đang định xin số điện thoại thì, em bị đứa bạn kéo đi mất rồi…
Mình đứng ngẩn ngơ, khi bóng em đi khuất…
Mấy ngày sau, mình cứ cố nhớ về em, dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng như thế em đã có ấn tượng trong tim mình rồi…
Cuối tuần lại đến, thằng em lại gọi đá trận tiếp theo…
Mình tới sân, đã thấy em tới cổ vũ rồi.
Hương hôm nay vẫn quần bò, nhưng lại là sooc bò, cùng áo phông trắng, nhìn em rất rất cá tính, không như mấy bạn nữ kia, váy áo cũng tuyệt đấy, nhưng hình như là mình thích Hương rồi sao ấy lên mới có cảm giác như vậy.
Hương nhìn mình, cười nhẹ.
– Cảm ơn anh đã tới, đá giúp đội em.
Tôi cũng cười.
– Chào Hương, hôm nay em rảnh à.
– Vâng, em…
Tôi cũng nói ngay.
– Hôm nay nếu anh ghi bàn, đội em thắng, thì cho anh xin số điện thoại của em được không Hương.
Hương chỉ cười.
– Anh cứ đá đi, em không có hứa nhé…
Rồi Hương ra chỗ ngồi cùng các bạn…
Như có được sức mạnh vô hình tới từ em, trận đấu hôm nay tôi đá hăng lắm, gần như không biết mệt mỏi…
Nhưng thật sự, hôm nay chân tay tôi không được khéo như mọi ngày, đá quả bóng nào, không ra ngoài cũng bị thủ môn bắt gọn.
Bên ngoài Hương và các bạn cổ vũ nhiệt tình hơn.
Cuối cùng tôi kiến tạo cho thằng em ghi bàn.
Đội của em tôi thắng được vào vòng trong…
Đá xong đi uống nước, nhưng mặt tôi hơi buồn.
Hương cũng ngồi chỗ khác, lên không nói chuyện được…
Đến lúc về, tôi ra lấy xe, dường như Hương đang đợi tôi…
Tôi nhanh miệng hỏi.
– Em chưa về à…
– Dạ, em chờ anh…
Tôi như không tin vào tai mình…
– Em chờ anh à, anh vui quá… Hì…
– Hôm nay anh có chuyện gì buồn à. Hương muốn hỏi.
– Không… Không anh bình thường mà…
Hương nhìn ra chỗ khác, rồi nói…
– Em thấy anh buồn mà…
Tôi cũng không ngờ Hương lại quan tâm tới tôi như vậy.
– Vì, hôm nay anh không ghi được bàn, không xin được số điện thoại của em lên anh buồn…
Hương cười.
– Có thế thôi mà buồn à. Anh đã xin đâu mà biết em không cho…
Tôi vui mừng…
– Em cho anh số điện thoại của em nhé.
Hương chỉ cười.
– Anh xin để làm gì…
Tôi không biết trả lời ra sao…
Thì Hương lại cười.
– Anh đưa em muộn cái điện thoại.
Tôi nhanh tay rút cái điện thoại của mình đưa cho em.
Hương nháy số tôi, sang máy Hương, lòng tôi mừng rỡ.
Chúng tôi chia tay nhau bằng nụ cười, hạnh phúc.
Từ lúc về tôi nhắn tin cho em. Mấy hôm đầu Hương nói chuyện ít lắm, cũng ít tâm sự, nhưng như vậy tôi càng thích…
Sáng nay thứ bảy, Hương nhắn tin cho tôi.
– Chiều anh phải cố gắng nhé, giúp đội em thắng… Hì.
Tôi như được nghe lệnh từ em.
Chiều ấy, chẳng hiểu sao, vừa vào trận, tôi bị đội bạn chơi xấu.
Thế là xong què chân rồi, tôi đi ra sân với bước chân tập tễnh, tôi thấy từ trong đôi mắt của Hương, nỗi lo lắng cho tôi thật sự, nét u buồn xuất hiện trên mắt em.
Tôi ngồi bên Hương để cổ vũ, nhưng đôi lúc tôi nhìn trộm Hương, lại bắt gặp ánh mắt của em nhìn tôi, em xấu hổ quay mặt đi…
Kết thúc trận đấu đội tôi thắng 1… 0.
Đội tôi vào chung kết.
Tôi và Hương giờ đã thân thiết hơn, đã nói chuyện nhiều hơn.
Từ hôm đó, hôm thì nhắn tin qua điện thoại, hôm thì tôi chở em đi uống nước…
Trong tâm trí tôi lúc này, chỉ có một mục tiêu là ăn được em mà thôi.
Trên tin nhắn thì tôi đã nói lời yêu em.
Em chỉ cười, và nói để thời gian quyết định…
Rồi Hương cũng mở lòng với tôi hơn, em tâm sự rằng mới chia tay người yêu được 2 tháng.
Em cũng buồn, em cũng muốn tìm 1 người tâm sự… Và sau này tôi mới biết tiếng sét ái tình là có thật.
Rồi ngày diễn ra trận chung kết cũng đến, trưa đang vui mừng bảo ngủ chút rồi dậy đi đá bóng, tuy chân chưa khỏi nhưng không sao vì em mà.
Các cụ nói chẳng sai, đúng là chết vì lồn mà.
Vừa nằm xuống giường thì em nhắn tin.
Tôi vội vơ cái điện thoại rồi xem.
“Anh… Chiều em bận không đi cổ vũ cho anh được, anh cố gắng lên nhé.”
Tôi đọc mà buồn não cả ruột. Đang hưng phấn thế mà. Tôi nhắn lại cho em.
“Sao chiều em không đi xem vậy.”
“Em bận công việc anh à.”
“Buồn nhỉ, vì em mà anh cố gắng đá, thế mà em lại không đi xem.”
“Thôi mà, anh cố gắng vì đội đi.”
“Vậy, anh cố gắng nếu vô địch em thưởng anh gì nào.”
“Thế anh thích em thưởng gì nào.”
“1 Nụ hôn được không em.”
“Cứ biết thế. Em phải đi rồi.”
Lòng phấn khởi, như em đã đồng ý, nhưng tôi lại buồn, chân còn chưa khỏi thì đá đấm gì, tôi có thể tự tin nói rằng hôm nay không có tôi chắc chắn đội nhà sẽ bị thua.
Tới sân, nhìn thấy anh em khởi động máu lửa, mình cũng muốn vào, nhưng ai cũng khuyên không lên cố.
Kết thúc hiệp 1, 2 đội hòa nhau.
Đầu hiệp 2, tôi xin vào bắt côn, vì quá nhiệt tình và công lao dành cho đội lên cả đội cho tôi vào bắt côn.
Có tôi vào sân, mọi người như tăng sức mạnh, đá hay hơn nhưng vẫn chưa ghi được bàn.
Tiếng hò reo không ngớt, nếu có Hương ở đây thì sẽ vui biết mấy.
Kết thúc, 2 hiệp vẫn chưa phân thắng bại, cả 2 đều bước vào loạt sút penalty, cân não.
Quả cuối cùng tôi đẩy được ra ngoài, đội tôi giành chiến thắng, cả lũ vui mừng, bọn con gái cũng nhảy bên ngoài sân.
Tối hôm đó, cả đội tổ chức liên hoan. Hương cũng có mặt…
Hôm nay Hương mặc chiếc váy liền màu trắng, nhìn đơn giản nhưng rất đẹp, vừa ăn tôi vừa ngắm em, rồi 2 đứa cười với nhau.
Kết thúc bữa ăn nhậu, là 1 trầu karaoke, tất cả bia, rượu, anh cũng có 1 chút trong người, cả Hương cũng có 1 chút cồn trong người rồi…
Tôi như là trung tâm của vũ trụ vậy, ai cũng chào mời, ai cũng hỏi thăm, nhưng tôi không để ý, giờ tôi chỉ muốn có chút riêng tư với Hương mà thôi.
Kết thúc bữa tiệc, tất cả đi về…
Hương đi cuối cùng tôi, Hương cười…
– Anh hôm nay say rồi, liệu có đi được xe không.
Tôi chỉ cũng cười…
– Anh vẫn chưa say mà em, hôm nay anh đưa em về nhé.
Hương cũng gật đầu.
– Em cũng đang định hỏi anh, bảo anh lai em về nhà… mấy…