Quỳnh và Huyền

Những năm cuối cấp ba tất cả tập trung vào thi cử rồi liên hoan và những câu chuyện tình cảm tuổi học trò.

Lúc đó tôi với Quỳnh mới cảm thấy thích nhau một chút. Buổi đó, ở cái quán Cây Dừa với Quỳnh ngồi với nhau thủ thỉ.
– Cậu… thích tớ thật hả? Có lừa tình tớ hay không đấy?

Tôi mỉm cười khẽ ngồi sát hơn, mạnh dạn đưa tay vuốt lấy mái tóc duỗi thẳng thơm nhẹ nhẹ rồi nói:
– Thích thật chứ lừa tình làm gì? Không tin tớ à mà nói tớ lừa tình. Hứ nhìn cái mặt đáng ghét thế không biết.

Quỳnh nũng nịu khẽ khẽ ngả đầu vào người tôi nói khẽ:
– Ghét mà còn kêu thích thì sao?
– Ghét tội dám bảo tớ lừa tình.

Cả hai tủm tỉm cười không nói với nhau câu gì chỉ ngồi sát lại mà thôi. Mùi nước hoa thoang thoảng cùng với mùi áo khoác thơm nồng quện vào với nhau tạo thành một cái mùi hương mà có lẽ đến mãi sau này tôi vẫn không quên được.

Bạn đang đọc truyện Quỳnh và Huyền tại nguồn:

Liên hoan xong thì chúng tôi hò nhau cả lũ đạp xe ra biển chơi rồi chụp ảnh. Hồi đó những năm hai nghìn thì có cái máy ảnh du lịch là sành điệu lắm rồi.
Chụp ảnh đến chiều thì chúng tôi đạp xe về. Ngồi đằng sau Quỳnh dụi nhẹ má vào lưng tôi rồi nói khẽ:
– Thế là chẳng còn được gặp nhau nữa rồi, không biết thi đại học còn có ở cùng nhau nữa không?

Tôi cười tươi rồi bảo:
– Lo cái gì, nhà gần nhau cách có con phố thì làm sao mà không gặp nhau được, còn nếu thi thì cũng ở cái Thủ Đô thôi, đi tí là đến, mấy anh chị khóa trước cũng thế có làm sao đâu. Khéo mà lên đó lại ở chung ấy.

Vừa nói câu ở chung thì Quỳnh đã thụi tôi một quả rồi nói:
– Ai cho ở chung mà ở chung!
– Đấy là nói thế nhỉ chứ chắc gì Minh đã đỗ cơ chứ!

Quỳnh bĩu môi rồi nguýt dài tôi một cái rồi nói:
– Gớm học thế thì kiểu gì cũng đỗ. Thôi về nhà đi xem phim đã đi, hôm nay Quỳnh thích xem phim!
– Ừ cũng được !

Hai đứa đạp xe đến rạp chiếu phim rồi xem đến tận mười rưỡi tối. Vừa xem phim tôi vừa bảo Quỳnh:
– Thôi chết về muộn thế này có sợ bố mẹ mắng không?
– Không sao đâu, Quỳnh bảo bố mẹ rồi hơn nữa bố mẹ Quỳnh cũng thoải mái mà, thế Minh không sợ bị mắng à?
– Minh là con trai sợ gì!

Hai đứa xem xong phim rồi về nhà. Trời tối nên cái ngõ quanh co vào nhà Quỳnh ếch nhái kêu ộp oạp suốt. Tuy có tiếng vậy thôi nhưng nhà Quỳnh không ở quê mà ở chỗ này thì vẫn thường có vì sát ngoại ô.

Bố mẹ Quỳnh cũng là dân buôn vải vóc với quần áo có tiếng nên nhà cửa xây cũng khang trang và đẹp lắm. Dừng lại ở ngôi nhà hai tầng nhưng to rộng và hoành tráng lắm tôi lí nhí bảo Quỳnh:
– Thôi Quỳnh vào nhà đi Minh về đây!

Quỳnh quay lại nheo mắt nói:
– Ô vào trong nhà chào bố mẹ Quỳnh một tiếng đã chứ!

Tôi có vẻ sợ sợ thì Quỳnh nói:
– Trông cái mặt có vẻ sợ sợ kìa! Chán chưa.

Tôi hứ một tiếng rồi nói:
– Ờ thì vào hì hì, vào chào nhạc phụ nhạc mẫu một tiếng nhỉ.

Thấy tôi nói thế thì Quỳnh đá tôi một tiếng bảo:
– Ai là nhạc phụ nhạc mẫu, luyên thuyên.

Tôi né được cú đá của Quỳnh rồi vào cùng Quỳnh chào ba mẹ Quỳnh một tiếng, nói chuyện khoảng mười lăm phút rồi tôi xin phép đi về.

Về đến nhà hai đứa lên mạng nói chuyện với nhau một chút chứ không có điện thoại di động mà liên lạc.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *