Những người đàn bà đã đi qua đời tôi

Tôi tên Bình, năm nay 22 tuổi, là sinh viên của một trường đại học cũng có tiếng ở TPHCM, tôi là dân quê gốc miền Trung, thân hình tôi không có gì nổi bật so với nhiều bạn bè cùng trang lứa, cao 1m66, khuôn mặt dễ nhìn, da hơi trắng (không phải là công tử đâu nha, vì tôi cũng làm việc tất bật khi ở quê và cũng như khi vô Sài Gòn, có lẽ da tôi không bắt nắng nên tôi cứ đầu trần, không khẩu trang mà cứ như vậy đi học).

Hồi đó tôi thường xem tivi, tôi thường thấy chị trong chương trình quảng cáo, mà lúc nào cũng gặp, sáng chiều tối hễ mở tivi lên là bắt gặp, tên tuổi lúc đó của chị nổi như cồn nên chắc công ty nào cũng muốn mời chị tham gia quảng cáo. Tự nhiên nhìn thấy chị hoài nên tôi cảm thấy có điều gì đó mến mến, nhưng tôi lại nghĩ: ”Người ta nổi tiếng vậy mình là gì mà để cho người ta để ý chứ?” Nói vậy nhưng tôi vẫn mong có 1 ngày tôi cùng chị nắm tay nhau đi chơi, như vậy cũng mãn nguyện lắm rồi.

Lại nói về chị, chị tôi vừa xinh vừa đẹp lại vừa dễ thương, tạm gọi chị tên Hương, nói ra chắc là ai cũng biết chị ấy vì chị ấy rất nổi tiếng, có thể già trẻ lớn bé từ thành thị tới nông thôn ai cũng biết. Chị tôi không có thân hình bốc lửa như những người khác, nhưng nhìn từ đầu tới chân như vậy cũng khiến cho nhiều cô khao khát muốn có thân hình đấy lắm rồi.

Thời gian qua nhanh và tình cảm ấy cũng dần dần lớn lên, rồi tôi cũng nhập học trên thành phố vào một ngày đẹp trời, lần đầu tiên xa nhà sống tự lập tôi buồn lắm, thuê một căn nhà trọ ở quận 4, tôi chỉ ở một mình cho thoải mái, tôi buồn tôi điện thoại về cho má tôi miết thôi, rồi không chịu nổi cái nhớ da diết gia đình, tôi cúp học 5 ngày đề về thăm nhà sau 2 tuần nhập học. Dần dần nỗi nhớ cũng vơi dần, tôi cũng bắt đầu hòa nhập với cuộc sống đô thị xa hoa Sài thành, nhưng tôi vẫn ghét cái cảnh kẹt xe hằng ngày tôi phải đối mặt, nhiều lúc tôi tự hỏi mẹ kiếp người ở đâu mà lắm thế, chẳng bao giờ thấy trên đường vắng người. Rồi tôi cũng được ba mẹ mua cho 1 cái laptop để tặng tôi chúc mừng tôi đỗ đại học, tôi vui lắm, tôi không game như những đứa khác, tôi chỉ lên mạng để giải trí và tìm kiếm thông tin học hành thôi, rồi một ngày tôi tìm được một trang web về FC của chị tôi – chị Hương

Tôi vui lắm, tôi đọc liền một mạch tất cả các trang trên web đó, rồi tôi cũng lập 1 nick để nói chuyện cho vui, tôi thấy nhiều thành viên thật, chắc chị tôi có sức ảnh hưởng lớn lắm, rồi tôi cũng tới trang điều hành của chị Hương mà gởi một tin nhắn riêng tới chị, tôi cảm thấy hài lòng với mình ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện Những người đàn bà đã đi qua đời tôi tại nguồn:

Vài ngày sau khi đăng nhập lại trang web, tôi thấy vui khi tin nhắn của tôi đã được chị trả lời: ”Chào em, rất vui được biết em, chúc em một ngày tốt lành”, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy vui trong ngày hôm đó rồi, tôi vui lắm.

Tôi cũng chỉ thấy được mặt chị tôi trên tivi, hay là trên các trang web nhưng chưa bao giờ thấy tận mặt cả nên tôi cũng ao ước một lần như thế, rồi ước mơ thành hiện thực khi hôm ấy trên 4rum thông báo về một buổi event giới thiệu sản phẩm mới của chị, tôi hào hứng đăng kí và được chấp nhận, lòng tôi thấy phấn khởi một cách kì lạ.

Tối đó, tôi mặc một cái quần jean và một cái áo thun, tôi rất kết mặc kiểu này vì trẻ trung và năng động, tôi đến sớm hơn mọi người, rồi chị cũng xuất hiện, hôm nay chị đẹp lắm, chị chỉ trang điểm nhẹ, chị mặc một chiếc váy ngắn nhưng cũng đủ kín đáo để che những phần cần thiết, chị vẫy tay chào mọi người, ở dưới mọi người vỗ tay chào mừng chị. Nhìn sơ qua thấy có một top mặt đồ đồng phục có ghi tên trang web, tôi nghĩ chắc tụi này nằm trong FC, và quen biết chị rồi, vì muốn gặp chị thường xuyên hơn nên tôi bạo dạn tới bắt chuyện với một trong số những người đó, con nhỏ tên Lan, tôi cũng vui vẻ kể hết cho tôi nghe tất tần tật những gì tôi hỏi, duy chỉ có nhà ở đâu và số điện thoại của chị thì tôi bảo cái đó không cho được, mẹ kiếp tao hỏi thăm thì tao hỏi thăm cái đó thôi, chứ mấy cái kia tao biết hết rồi tao hỏi mày làm đéo gì? Tôi thầm chửi con nhỏ trong bụng nhưng trong bên ngoài cũng tỏ vẻ lịch sự nên cười lại với nó.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào chị Hương, tôi cứ suy nghĩ miên man, bây giờ làm sao để tiếp cận chị đây ta, làm sao để chị nhớ mình, rồi chị liên lạc với mình bây giờ? Rất nhiều câu hỏi miên man trong đầu tôi mà không có được câu trả lời, tôi đứng thừ 1 đống.

Đứng miên man suy nghĩ một hồi, lúc đó chị MC lên tiếng, chương trình kết thúc, mời mọi người lên chụp hình lưu niệm với chị, thì bỗng thấy có 2 tên lật đật chạy lên trước, nhìn thấy 2 tụi nó là chắc không ai có cảm tình rồi, ăn mặc xềnh xoàng, luộm thuộm, đoán trước là có điều gì không hay, tôi cũng đã đi tới ngay gần sân khấu xem thử chúng định làm gì, hình như chị cũng đoán được điều gì đó nên cũng sợ sệt lùi lại phía sau, hai đứa nó tới kéo tay chị để ra giữa chụp hình, rồi dường như tôi cảm thấy một tên đang chuẩn bị hôn chị, nên lật đật chạy lên và nắm lấy tay chị kéo ra phía sau, còn mình thì giả vờ sơ ý rồi đẩy tay thằng kia ra, tôi giả vờ như là người thân của chị và nói:

– Xin lỗi anh, chúng tôi có việc phải đi gấp!.

Lúc này thì nguyên đám FC của chị đã tới gần chị và đang chụp hình, thấy vậy 2 thằng kia cũng lặng lẽ đi xuống dưới mà mặt vẫn còn hầm hầm nhìn tôi, chắc còn đang tức vì chưa được dê người đẹp, mẹ kiếp mấy thằng chó, liếc qua nhìn chị thấy chị cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt thầm biết ơn, tôi sướng rơn người, tôi lặng lẽ xuống phía dưới đứng nhìn chị và mọi người chụp hình mà không dám lên chụp chung riêng với chị, tới bây giờ cũng vậy mặc dù quen đã lâu nhưng giữa tôi và chị vẫn chưa có tấm nào chụp riêng 2 người cả, họa chăng là chụp đông người thì có, tôi cũng không biết mình ngại cái gì nữa.

Một lát sau, tôi thấy chị nói nhỏ gì với con nhỏ mặc áo đồng phục, rồi lại chỉ tay về hướng tôi rồi lại thấy con nhỏ đó cũng nhìn về hướng tôi, tôi ngại ngùng giả vờ quay đi hướng khác, lòng suy nghĩ không biết có chuyện gì đây?

Rồi chị cũng tạm biệt mọi người và ra xe đi về, tôi cũng quay lại chỗ gởi xe tìm kiếm chiếc xe mình thì thấy con nhỏ lúc nãy chị nói chuyện đang chạy lại phía tôi mà thở hổn hển:

– Anh đây rồi, làm em tìm nãy giờ, mệt quá

Vừa nói nó vừa thở hồng hộc.

– Có gì không em? Mà em tìm anh có việc chi?

– Chị Hương có nhờ em xin dùm anh số điện thoại của anh để chị ấy cảm ơn anh chuyện lúc nãy.

Tôi à lên một tiếng, cảm thấy vui sướng lắm muốn nhảy cẫng lên mà sung sướng, nhưng nhớ lại có con nhỏ đang đứng trước mặt mà làm vậy kì, tôi lại giả vờ:

– Trời, có gì đâu em

Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn cho em số của mình, tôi thấy em lưu số của mình rồi còn cần thận nhá qua số của tôi nữa, thấy điện thoại rung lên, em cười rồi cảm ơn tôi.

– À, mà anh tên gì vậy?

– Anh tên Bình, còn em.

– Em tên Phương, thôi chào anh em về.

Rồi em nó lại lật đật chạy đi thật nhanh y chang lúc em nó đến.

Dắt xe ra mà tôi cứ cười thầm, xém xíu nữa là quên đội mũ bảo hiểm trên đường về luôn, hihi

Về tới nhà, vứt bỏ áo quần qua một bên tôi chạy xuống cái nhà tắm phía dưới để tắm sau 1 quảng đường không xa lắm, nhưng mẹ kiếp cứ đèn đỏ rồi lại kẹt xe làm cứ hít bụi đã, dis mẹ lại có người trong nhà tắm, tôi gõ cửa inh ỏi chẳng thấy ai lên tiếng, tôi lại hỏi to có ai trong đó không, mãi một lúc sau mới có tiếng người vọng lại, thì ra thằng Hải “bóng”, mẹ nó sợ thằng này luôn, tôi cứ sợ lúc tắm lỡ may chị gọi thì sao nên cứ hối thúc nó, dis mẹ đéo biết làm cái gì mà lâu thế không biết, mà thằng này bóng rặc luôn đó, tướng cao mà ốm như con cò, chân tay không một sợi lông, đéo biết con cu có sợi nào không mà cũng nghi là chắc đéo có luôn, thằng này mà mỗi lần vô nhà vệ sinh là ngồi lì luôn ở trỏng, nhiều lúc đau bụng thí mẹ mà gặp thằng này thì thôi rồi.

Mãi lúc sau cửa nhà tắm mới mở, hắn xách ra một cái giỏ đựng mọi thứ cần thiết cho việc tắm của hắn, nào sửa rửa mặt, dầu gội, sữa tắm… Dis mẹ, đúng là bóng thật, đã vậy còn mặc cái quần đùi màu hồng nữa chứ.

– Ông nội, làm gì hối người ta dữ vậy, vô “giải quyết” hả? – Nó cười cái điệu bộ thấy ghét!

– Giải quyết cái con mẹ mày, biến đi cho tao nhờ. – Tôi nói thẳng vô mặt nó

– Xí. – Cái mỏ nó nguýt dài làm tôi cũng phát cười.

Rầm, cánh cửa phòng tắm đóng lại, tôi lật đật cởi đồ tắm thật nhanh sợ chị điện mà không bắt máy được. Cũng xong, mất 5 phút lật đật chạy lên lầu cầm lấy cái điện thoại, phù không có cuộc gọi nhỡ của ai, bật máy tính lên ngồi nghe một vài bài hát, mới đó mà đã 10h. Rồi 11h, 12h cũng qua mà vẫn không thấy có số lạ nào điện thoại, tôi bắt đầu thấy chán nản, mẹ kiếp không lẽ con nhỏ kia quên đưa số của mình cho chị rồi hay sao, tôi cứ sợ điện thoại bị hư nên qua phòng thằng khác mượn điện thoại gọi tới số của mình, tiếng chuông đổ, mừng quá vậy là điện thoại không bị hư.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *