Tôi năm nay 27, là con thứ trong 1 gia đình hạnh phúc, tuy khi xưa bản thân có chút lười học ham chơi nhưng cũng đỗ được khoa Công nghệ thông tin ở Đà Nẵng. Tôi có người yêu từ năm cấp 3, cùng lớp, cả hai cùng ra đây học và lo lắng, chăm sóc cho nhau, ấy thế mà chỉ sau khi bung lụa 6 tháng, cô ấy đã rời bỏ tôi, theo lời dụ dỗ, ngả vào vòng tay một đại gia trẻ chỉ sau 3 tuần quen biết. Đó là một cú sốc lớn trong đời tôi bởi tôi đã yêu em, gìn giữ cho em, cuối cùng sau bao nhiêu đau khổ, van nài của tôi em vẫn lạnh lùng bước đi, để lại mình tôi – một thằng trai tân tội nghiệp.
Đã có một quãng thời gian tôi buồn tới mức chẳng thiết làm gì, nhiều đêm không ngủ được cứ mãi nhớ về những gì hai đứa đã trải qua, lòng đau như cắt, để rồi cuối cùng nghiệm được một điều chỉ có tiền, thật nhiều tiền mới có thể mang lại cho mình một cuộc sống hạnh phúc. Vậy là, với vốn thông minh sẵn có của mình, tôi bỏ công tìm hiểu thị trường tiền điện tử khi đó còn rất sơ khai, mạnh dạn bán luôn xe máy, dùng luôn tiền ba mẹ cho mua laptop để đầu tư. Cuối cùng trời không phụ lòng người, giá bitcoin mà tôi đầu tư tăng đến chục ngàn lần, tôi thành công trở thành một tỷ phú vô danh ở tuổi 23, thừa tiền mua vài căn tại khu đô thị, một vài bất động sản khác và thuyết phục chuyển luôn gia đình ra Đà Nẵng định cư.
Ra trường không đi làm nữa, tôi ở nhà tiếp tục nghiên cứu và làm cái việc mà giới chuyên môn người ta gọi là tradecoin, vốn tôi lớn và giàu kinh nghiệm, một ngày có thể kiếm ra cả hàng trăm triệu, cuộc sống có thể xem là muốn gì được nấy.
Nhiều tiền và có một thân hình khá lý tưởng 1m82, chăm tập tạ và khuôn mặt điển trai, thông minh và hài hước, tôi có thể chắc chắn không cô gái nào có thể chối từ lời yêu của mình, ấy vậy mà trong suốt 3 năm sống trong nhung lụa, rong chơi khắp chốn, gặp gỡ làm quen biết bao nhiêu người, tôi vẫn là một chàng độc thân, bởi chưa ai có thể làm trái tim tôi rung động lần nữa, hoặc vì suy nghĩ lo sợ người ta đến với mình vì tiền. Hầu như đêm nào tôi cũng lái xe dạo vòng quanh những con phố nhộn nhịp nhất với hy vọng tìm được một cô gái xinh đẹp hiền thục để có thể tìm hiểu, làm quen, nhưng rốt cuộc lại chẳng ai vừa ý. Cái tuổi hừng hực nhất của mình lại thiếu vắng đàn bà, tôi đành thường xuyên xem jav rồi quay tay chứ tuyệt đối không bao giờ đến những nơi đèn đỏ, hay tìm gái làng chơi hoặc đi bar sàn làm vài cuộc tình một đêm chữa cháy. Những lúc cô đơn như thế lại càng khao khát có một người con gái để yêu thương và cái đầu óc tinh quái của tôi cũng tưởng tượng ra nhiều việc làm thật thú vị với người tình của mình.
Tôi không thích ở nhà vì ba hơi gia trưởng, nên lấy cớ phải đi làm hàng ngày, vào trung tâm mua một nửa tầng 6 một tòa nhà quay mặt ra bờ sông, mua sắm nội thất và gọi nó là văn phòng làm việc. Từ thang máy đi qua cửa là một căn phòng lớn, nơi đặt bàn làm việc to như của các giám đốc và chiếc ghế lớn ở cuối, một bộ salon mềm mịn bằng vải nhung với chiếc tràng kỉ rộng cùng cái bàn kính khổ lớn giữa phòng, bên trái là bức tường bằng kính nhìn ra bờ sông mà tôi thường kéo rèm che bớt lại vì ghét ánh sáng mạnh. Bên phải là hai cánh cửa gỗ to, đằng sau nó là một căn phòng rộng không kém, nơi tôi đặt một chiếc giường ngủ sang trọng, tủ lạnh, máy giặt và các vật dụng sinh hoạt đủ cho cả một gia đình, và một nhà vệ sinh lớn với bồn tắm, vòi sen. Tôi yêu cái văn phòng mình và xem nó mới là ngôi nhà đích thực. Gọi là văn phòng nhưng nó chẳng có gì ngoài một giàn máy tính mạnh có thể cân được tất cả các game, khoảng trăm cuốn sách mà tôi sưu tầm được xếp ngay ngắn trên kệ. Những ngày mưa tôi ở lì trong văn phòng, chơi game, đặt pizza hoặc cơm gà, ăn, chơi rồi ngủ, thi thoảng mới ghé về nhà thăm ba mẹ.
Sống một mình mãi như vậy được khoảng 2 tháng thì chịu không nổi cô đơn, liền nảy ra ý định tìm một cô gái cho mình, đắn đo suy tính mãi, tôi liên hệ với một fanpage giới thiệu việc làm tại Đà Nẵng nhờ họ đăng lên mấy chữ đại ý là tuyển nữ thư kí, yêu cầu thành thạo tin học văn phòng, tiếng Anh, là sinh viên kinh tế hoặc du lịch càng tốt, lương 10tr có thưởng thêm.
Thế là suốt ngày hôm đó, tôi lại nhận ra đời chẳng như mơ tẹo nào khi đón không biết bao nhiêu lượt người đến xin việc, chẳng ai vừa ý, người thì lùn, người mặt mụn, người thì béo, người giọng chẳng khác gì đàn ông, tất cả đành thất vọng đi về sau những lời từ chối khéo.
6h chiều, tôi ngồi tầm nửa tiếng thì chẳng thấy ai đến nữa, đành đứng dậy với lấy cái áo khoác chuẩn bị đi ăn cơm thì cửa hé mở, một cô gái thật xinh xắn với đôi môi đỏ thắm, mái tóc đen dài, đôi mắt tinh anh cùng dáng đi thanh thoát bước vào làm tôi sững người. “Đây rồi, vợ anh tới rồi ” – Tôi thầm reo lên với bản thân mình.
– Anh ơi cho em hỏi có phải chỗ mình tuyển thư kí không ạ, em xin lỗi em vừa tan học là em chạy thẳng đến ngay, hy vọng là còn kịp… em… – Cô bé nói trong hơi thở hổn hển gấp gáp, hẳn em đã đến đây rất vội vã.
– Được rồi! – tôi gạt tay ra hiệu em ngừng lại, hoàn toàn đã bị thuyết phục bởi giọng Đắc Lắc êm dịu quê mình – Từ mai em hãy đến làm, sáng bắt đầu từ 8h đến 11h, chiều 2h đến 5h! Trước mắt là thế, sẽ sắp xếp lại nếu em có lịch học!
Em mừng như sắp khóc, lí nhí nói gì đấy không nghe rõ, tôi ra hiệu em ngồi xuống tràng kỉ, rót một li nước mát cho em, em uống xong, trở nên tươi tỉnh hẳn, trả lời những câu hỏi của tôi rất rõ ràng dứt khoát. Em cùng quê tôi, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm 3 trường kinh tế, nhưng dạo này vì kinh tế gia đình gặp nhiều khó khăn nên em có ý định bỏ học đi làm, nay được tôi nhận, em quyết định bỏ học luôn.
Tôi bỗng thấy có lỗi vì cái ý tưởng tuyển thư kí nhảm nhí của mình khi biết em đặt nhiều hy vọng như vậy, bèn thuyết phục em hãy bảo lưu kết quả sau này có điều kiện hãy đi học lại, em vâng lời, rồi lặng im mân mê tà áo. Nhìn em một lúc lâu, tôi hài lòng đứng dậy mời em đi ăn cơm tiện thể bàn về công việc.
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo nữ sinh tại nguồn:
Em bẽn lẽn ăn từng muỗng nhỏ, nhẹ nhàng, chỉ dám len lén nhìn tôi, đôi bàn tay trắng muốt của em làm tôi không rời mắt. Em thật đẹp, tôi có thể thấy khuôn ngực đầy đặn của em trong chiếc sơ mi trắng, hay cặp đùi thẳng tắp, bờ mông tròn đầy quyến rũ trong chiếc quần tây. Tôi bỗng thấy mình may mắn quá, em như một viên ngọc quý giữa bãi sỏi đá, nhất định phải giữ lấy. Chúng tôi nói chuyện, trao đổi hồi lâu cho đến khi tôi nghĩ mình đã tạo được ấn tượng tốt với em, rồi ra về, dẫn em vào một shop lớn, mua cho em 2 bộ váy công sở bảo đây là quà tặng của công ty, em vui lắm, cười tít mắt đáng yêu quá làm tôi chỉ muốn ôm chầm lấy mà cắn mà mút cái đôi môi căng mọng, nhưng tôi luôn dằn lòng tự nhủ với mình phải tỏ ra đứng đắn, nghiêm túc. Chín giờ đêm, tôi chở em đến khu trọ của em cách văn phòng khoảng 3km, dặn dò em vài câu rồi quay về, thao thức mãi không ngủ được, tưởng tượng ra viễn cảnh tôi sẽ được yêu, được ôm, được hôn em, và cả được làm em co giật vì lên đỉnh nữa, cảm thấy mình như trẻ lại, cũng có cảm giác muốn được yêu thương mà tôi nghĩ những xúc cảm ấy của mình đã chết từ lâu, cứ thế, thao thức mãi đến khi trời sáng.