Số phận nghiệt ngã

Tôi sinh ra ở mảnh đất quanh năm mù mịt bụi than. Ông ngoại tôi có 5 người con, trong đó mẹ tôi là chị cả, ngoài ra còn có 4 ông cậu nữa. Mẹ tôi được ăn học đàng hoàng và trở thành công chức nhà nước, làm trong một công ty khá có tiếng trong nước. Còn lại 4 ông cậu tôi đều làm cai than, ở chỗ tôi hay gọi là làm than thổ phỉ.

Than thổ phỉ tức là đâm chém để tranh giành địa bàn, để lấy số, để thị uy … Bên cạnh đó mấy ông ấy còn kiêm thêm nhiều việc khác, mà đa phần là việc không hay ho gì, như làm cầm đồ, cho vay nặng lãi, hay đòi nợ thuê, bảo kê song bạc, đại khái là không thiếu trò gì trên đời.

Chính vì hoàn cảnh gia đình như thế nên tôi nói chung là một thằng khá mâu thuẫn. Áp lực học tập mà mẹ tôi dành cho đã làm tôi từ bé lúc nào cũng ở trong top 5 ở lớp, nhưng việc sinh ra ở một dòng họ có hơi hướng xã hội đen cũng làm tôi cực kì lì lợm, cũng như không lạ gì những trò cờ bạc hay lô đề, bóng bánh.

Tôi có những người bạn rất giỏi, thằng thì được trường cho đi học nước ngoài, thằng thì giờ đã tiến sĩ, thằng thì kết nạp Đảng từ khi còn trong trường, bện cạnh đó tôi cũng có những chiến hữu mà giờ đang trong tù, có thằng cũng cai than có dưới tay hang chục thằng đàn em sẵn sàng đâm chém, hoa cải ngập nhà, có những thằng giờ đang làm trùm cung cấp thuốc lắc, đá và kẹo cho cả khu vực chỗ tôi ở.

Sở dĩ tôi phải dông dài kể vậy thực ra không phải khoe khoang gì, mà chỉ để các bạn hiểu hoàn cảnh mà tôi lớn lên, nó ảnh hưởng đến tính cách cũng như mọi chuyện của tôi sau này…

Lớp 9, cái tuổi dở dở ương ương, tôi cũng tập tành hút thuốc lá, hồi đó tôi vẫn nhớ là mẹ cho 2 nghìn ăn sáng, tôi chỉ ăn 1 bát phở nghìn rưỡi còn 5 trăm để mua thuốc lá hút. Hồi đó toàn mua Du Lịch với Bông Sen hút. Điếu thuốc khét mù, hút vào buồn nôn và váng hết cả đầu, nhưng vẫn cố sống cố chết nuốt khói, thở ra, mặt lạnh tanh, vì khi đó nghĩ thế là oai, là hổ báo, bây giờ biết là không phải thế thì lại không bỏ được.

Hồi đó bọn tôi phải thi vào lớp chọn, chỉ tiêu là 40 đứa, nhưng về sau thì điểm năm đó khá cao nên trường quyết định làm 2 lớp chọn. Lớp 1 là toàn những đứa được chọn, lớp 2 thì 1 nửa là chọn, một nửa là vào theo đường quan hệ, con ông cháu cha.

Tôi được vào lớp 2, hồi đó do tôi học tốt nên bọn chăm học cũng chơi cùng, và cũng hút thuốc lá nên cũng hay đi với bọn con ông cháu cha, nghịch ngợm.

Khoảng nửa sau kì 2 năm lớp 9 có tổ chức học đội tuyển, tôi đăng kí học đội tuyển Lý. Ngày đó tôi thực sự đam mê học Lý, thích thú với việc nghiên cứu sách vở, giải thích các hiện tượng tự nhiên. Đợt thi năm đó, ở vòng thi huyện tôi đạt giải nhất, các bạn cũng nên biết là giải nhất ở đây không phải tôi điểm cao nhất mà là cứ ai đạt 18/20 điểm là đạt giải nhất.

Năm đó tôi cùng với 7 người bạn trong đội tuyển của trường đều đạt từ giải 3 trở lên, trong đó có 3 giải nhất. Vì thành tích như vậy nên bọn tôi đều được chọn vào đội tuyển của huyện đi thi cấp tỉnh. Đội tuyển huyện đa phần đều ở trường tôi, và trường tôi cũng là địa điểm được huyện chọn để các học sinh trường khác nằm trong đội tuyển huyện về ôn tập. Trong khi đó thì thằng bạn thân tôi vào đội tuyển hóa thì lại ôn tập ở trường khác, cách chỗ bọn tôi khoảng hơn 5 cây số. Khu vực đó mặc dù cũng nằm trong huyện nhưng cuộc sống khác xa ở thị trấn chỗ tôi ở. Chỗ đó không có than nên cuộc sống đa phần phụ thuộc nông nghiệp, con người ở đó hiền hòa hơn, cuộc sống nói chung như đa phần những vùng quê khác, người dân lam lũ và cuộc sống không được sung túc lắm.

Bạn đang đọc truyện Số phận nghiệt ngã tại nguồn:

Sáng sớm, khi tôi đang lững thững đi vào cổng trường ( trường cấp 2 và cấp 3 chỗ tôi nằm cạnh nhau và cách nhà tôi khoảng hơn 500m nên đa phần tôi toàn đi bộ đi học) thì nghe tiếng gọi:

– Ê, Béo ơi.

Ngoảnh lại thấy thằng bạn thân học đội tuyển hóa mà tôi đã kể trên, nó tên Tùng. Thằng bé đang ngồi quán nước cạnh công trường. Mọi người chắc cũng biết quán nước cổng trường cấp 3 đa phần tập trung những thành phần ham chơi hơn ham học, coi việc đi học là trách nhiệm đối với ông bà già, ông bà cho tiền thì mình phải đi học, hết. Tôi và thằng bạn là 2 thành phần cá biệt trong cái quán chứa đầy lũ học sinh cá biệt của trường.

Quẳng cái cặp xuống ghế, nhặt ngay điếu Tourism nhét vào mồm, bật, châm, nhả khói, quay sang thằng bạn:
– Sao, hôm qua đi học dưới kia thế nào?
– Đm, chán lắm, chả quen ai, đã thế lúc ra chơi tao đưa thuốc làm quen thằng bên cạnh, nó còn nhìn tao như UFO. Tiết sau chuyển chỗ khác, đm, cay nhất là mấy con vịt giời cứ chỉ trỏ lúc tao hút thuốc giờ ra chơi. Chắc chúng nó chưa thấy ai đẹp trai hút thuốc lá hay sao ấy.

2 thằng phá ra cười. Tôi hỏi:
– Thế có tăm được em nào không?
– ĐM, ở đó toàn bọn con nhà nông, suốt ngày phơi mặt ngoài đồng, làm gì có em nào. À không, có một em xinh lắm, nhưng xôi hơi nhỏ. Về nắn một dạo thì chắc cũng được.
– Thế à? Thế thì cố mà chăn.
– Ờ, để xem tình hình thế nào đã, nhưng thế thì bỏ cái Nga cho ai.

( Thằng bạn tôi khá đẹp trai, yêu con bé tên Nga cùng lớp tôi, 2 đứa yêu nhau 10 năm trời, rồi cưới nhau, giờ thì đã có với nhau 2 đứa con, cả 2 đứa đều gọi tôi là cha nuôi. )

– Ờ thế thôi lên lớp đi. Tiết đầu chào cờ bà chủ nhiệm lên lớp đấy.

Đợt ôn luyện trôi qua dần, Tùng lên lớp vẫn thỉnh thoảng khen con bé cùng đội tuyển, bảo giới thiệu cho tôi, nhưng nói thật hồi đó tôi chả nghĩ gì đến chuyện đó, coi như đó là câu chuyện kể lúc 2 thằng không có chuyện gì nói.

Đợt thi tỉnh năm đó, tôi đạt giải 3 duy nhất của huyện, còn lại chỉ có 2 giải khuyến khích nữa, Tùng thì đã xuất sắc giành giải nhì. Vì thành tích đó, 2 thằng được huyện đoàn tặng giấy khen trong kì tổng kết năm học. Tại buổi lễ đó mời toàn bộ những học sinh ở cả 3 cấp, đạt từ giải 3 trở lên ở tất cả các trường trong huyện, cùng với các giáo viên dạy giỏi và các anh chị đỗ đại học điểm cao đến dự.

Ngồi nghe diễn văn 1 lúc, 2 thằng nháy nhau ra ngoài đá bi-a. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã 12h kém, 2 thằng hốt hoảng phi vào thì thấy cả hội trường đang ăn uống linh đình. Đang không biết làm sao thì nghe thấy tiếng con gái, giọng nói mà đến mãi bây giờ, mỗi lần nhớ lại, tôi lại thấy buồn đến tê người…

– Tùng ơi…

Ngoảnh lại thấy một hội 4 – 5 đứa đang ngồi, tôi nháy Tùng:

– Ai đấy?
– À, bọn học cùng đội tuyển tao.
– Sao bảo bọn nó không chơi với mày?
– Hôm đầu thôi, mấy hôm sau nó thấy tao học cũng ok nên cũng bình thường dần. Con vừa gọi là em tao bảo mày xinh đấy, còn thằng ngồi cạnh là thằng hôm nọ tao mời thuốc.

Vừa nói chuyện 2 thằng vừa lững thững đi đền bàn ăn. Thằng con trai hồ hởi:
– Đã ăn xong rồi cơ à ? Lúc nãy ngồi đâu mà không thấy mặt?
– Nào đã được miếng nào? Vừa nãy ngồi buồn ngủ quá ra ngoài chơi, vào thì đã như thế này mẹ rồi. Đang định về luôn ăn cơm nguội đây.
– Thế ngồi đây luôn đi cho vui.
– Ờ thế cũng được.
2 thằng tôi ngồi luôn, phần vì đói, phần vì muốn về cũng không về được, phải đợi thầy cô ăn uống xong mới đi xe trường về cùng được.

Vừa ngồi xuống ông bạn kia đã rót 2 cốc bia, đưa mỗi thằng một cốc, rồi trăm phần trăm luôn. Tôi thì không uống được nhưng thôi cốc đầu cũng ok, với lại đây là cơm hội nghị nên cũng không có nhiều bia mà uống, đại khái mỗi thằng 2 cốc là hết.

Uống xong cốc đầu, Tùng nó cũng giới thiệu lần lượt mọi người. Em xinh xinh kia tên là Hằng, còn ông bạn này tên Long. Câu chuyện lập tức rôm rả ngay. Hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy em nhưng tôi đã lập tức bị em cuốn hút ngay, em cao, da trắng, tóc dài bện đến kheo, má lúm và răng khểnh. Em chỉ có điểm trừ về ngoại hình là xôi hơi bé, đại khái là hơi LCD, và răng hơi xỉn mầu. Hơi xỉn tức là răng không được trắng lắm, chứ đừng bạn nào tưởng tượng là có thể cạo răng em về nấu canh cua đâu nhé.

Trên xe về, tôi bảo Tùng:
– Hằng nhìn xinh nhỉ !!!
– Kết rồi à, thế sao lúc ăn cứ im thin thít thế ???
– Tao ngại quá. Mà cũng không biết nói gì.
– Thế đợt bảo giới thiệu lại còn sĩ, giờ thì con cá sổng là con cá to nhé.
– Ôi, biết đâu mà tiếc của giời. Mà không biết năm nay nó có thi vào trường XXX không nhỉ??
– Cứ hi vọng đi cu. Ai đánh thuế ước mơ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *