Em là 1 đứa con trai sinh ra là lớn lên ở 1 huyện nghèo. Gia đình cũng chỉ đủ nuôi 2 anh em đi học tử tế. Em tên Vương. Gia đình không khá giả. Học hành cũng chỉ tạm ổn. Thân hình không vạm vỡ, khá là gầy. Nói chung là em không được cái gì ngoài khuôn mặt có 1 chút xinh trai (mũi em khá cao cộng với cái má lúm nên em tự nhận là khá duyên). Tất nhiên những điều kể trên thì em là 1 đứa có tuổi thơ rất bình dị.
Qua 3 năm cấp 3 em chỉ 1 lần duy nhất biết được mùi có ny (sau em sẽ kể vì em ny này là 1 người ảnh hưởng rất nhiều tới em hiện tại) nhưng nó trôi qua lãng xẹt lắm. Sau 4 tháng cày cuốc đại học thì em cũng đủ điểm đậu 1 trường đại học hạng trung. Em thì muốn đi sửa chữa ô tô. Thầy u thì muốn cho đi sư phạm (vì không phải đóng học phí). Em cũng hiểu hoàn cảnh gia đình nên cũng thuận theo thầy u.
Tháng 8 tới. Ngày mà em nhập đơn vào đại học đã tới. Do có chính sách ở xa thì đến ngày đi học thì nộp hồ sơ cũng được nên mãi tới ngày đi học nội quy em mới mang hồ sơ tới. Đạp con xe đạp của thầy u cho háo hức đến nộp hồ sơ. Đến gần tới cổng thì có 1 con ô tô đi khá láo đâm phải hông xe em. Do bị bất ngờ em ngã xuống. 1 Ông anh nhìn rất dữ tợn xuống xe:
– Mắt mày bị mù không biết đi xe hả???
Tất nhiên nhìn lão gấu quá em không dám làm gì rồi. Cãi lại lại thâm con mắt lại khổ.
– Mày tính sao đây. Có đền không hay là tao móc con mắt mày để đền cái xe.
Lúc đó em hãi quá. Chỉ dám nép mình lại nghe chửi. Mọi người quây lại khá đông. Bỗng nhiên 1 cánh tay thò ra từ sau vẫy ông đó lại nói gì đó.
– May cho mày lần này bố mày tha. Đừng để lần sau bố gặp lại. CÚT???
Em cuống cuồng dựng xe. Cảm ơn rối rít… nhưng tò mò muốn coi ai là người ngồi sau (vì em lúc đó nghĩ chắc người ngồi sau là sếp. Nói với anh kia tha). Liếc qua ô cửa ô tô thì thấy 1 gương mặt xinh đẹp. Trạc tuổi em thôi. Tóc ngắn ngang vai. Gương mặt ưa nhìn. Đôi mắt to… Tuy chỉ thoáng qua mà em rất nhớ gương mặt ấy.
Chạy vội vào hội trường vì đã muộn 10 phút. Vào em đã được cô quản lý của khoa thông báo là em được làm Bí thư. Nhìn qua nhìn lại thì ôi thôi. Sư phạm bạt ngàn gái. Chỉ lác đác vài anh con trai. Đưa em tờ giấy điểm danh, em nộp vội hồ sơ cho cô. Em tìm chỗ ngồi thì phát hiện còn 1 cái ghế trống. Cúi người tới ghế ngồi 1 cách nhẹ nhàng nhất thì thấy cô gái ấy… Cô gái ngồi sau xe ô tô. Bây giờ lại ngồi cạnh mình.
Giờ em mới có thể nhìn được gương mặt ấy. Gương mặt xinh xắn. Đôi mắt to, long lanh. Bờ môi căng tô son hồng nhẹ. Mũi cao. Làn da trắng. Mái tóc ngắn ngang vai không cột lại. Em mặc áo sơ mi trắng kèm quần bò bó. Đôi chân dài, thẳng vắt chân lại. Em sững người lại vài giây thì em quay sang tôi nhìn và nở 1 nụ cười tỏa nắng. Em có má lúm. Răng khểnh. Đôi mắt cười híp lại, cảm giác cười là em không thấy mặt trời được nữa… Em quay mặt đi né tránh vì lúc nãy còn vừa va phải xe của em ấy. Ngồi trong tiết mà người nóng rực. 1 phần vì không có quạt. 1 phần sợ em nhận ra mình lại bắt đền tiếp. Cả 2 không nói gì. Bỗng nhiên:
– Giấy điểm danh à? Bạn là cán bộ lớp hả?
Em giật mình làm rơi cả bút. Em đang nói chuyện với mình…
– À ừ… tôi là bí thư. Cũng mới biết thôi à. Đến muộn quá nên cô giáo kêu mai điểm danh. (Bọn em phải học nội quy hết 4 ngày trước khi học quân sự).
– À… ra thế. Để tôi coi có tên tôi không nào?
– Em với người sang bên tôi. Wow… 1 mùi thơm không thể thơm hơn. Ngan ngát mùi hoa nhài. Thơm thơm. Man mát.
– A… có này… Phương Anh. Tôi với ông cùng lớp đó.
Em tên Phương Anh. 1 cái tên đẹp. Em lại cười nụ cười không thấy mắt ấy với tôi và cả 2 lại chăm chú nghe giảng tiếp. Và buổi học cuối cùng cũng hết. Ra khỏi phòng giả vờ vào WC cho em đi ra trước. Một lúc sau mới dám ra vì sợ lại gặp mặt ông anh kia. Đạp xe về cái dãy trọ nhỏ. Lụp xụp. Nằm dài trên giường thầm nhớ tới gương mặt em. Gương mặt chắc sau không thể quên được. Mai lại được gặp em rồi.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời tự kể tại nguồn:
Ý nghĩ về em khiến không thể nào ngủ được. Mong sao đến sáng mai thật nhanh để lại được gặp Phương Anh nhưng lại sợ chả biết nói gì. Mãi gần 1h sáng trằn trọc thì mới chợp mắt được 1 lúc. Rồi buổi sáng cũng đã đến. Lại con xe đạp. Đạp nhanh qua con đường đế tới trường. Sự háo hức như lộ rõ trên khuôn mặt em.
Cho xe vào bãi đỗ. Chạy hết tốc lực vào lớp… Phương Anh vẫn chưa tới. Từ háo hức chuyển thành thất vọng. Không hiểu sao lúc đó mặt em đần thối ra. Điểm danh lớp không quên điểm danh hộ Phương Anh. 1 tiếng rồi 2 tiếng rồi trống về. Phương Anh hôm nay không đến. 3 ngày học nội quy còn lại Phương Anh đều không đi. Em nghĩ có khi nào Phương Anh rút hồ sơ nghỉ học không.
Không! Em vẫn chưa kịp nói chuyện với Phương Anh mà… 3 ngày chỉ làm quen được với bọn con trai và mấy em trong lớp thực sự không thể làm em quên đi được Phương Anh. Phải chăng em đã nhớ Phương Anh rất nhiều.
Hết 3 ngày học nội quy. Bọn em chuyển qua học quân sự. Đạp xe đạp 10 km. Ôi chết mất… đã xa thì chớ. Hôm đó em đến muộn. Đạp như mắc ỉa đến trường quân sự. Thở hổn hển, cất xe chạy vào lớp… Phương Anh… Phương Anh lại đi học lại rồi… lòng em như nở hoa trong bụng, như quên hết mọi mệt nhọc. Nhưng lúc đó em không thể hiện ra sắc mặt. Em vẫn kiểu không quan tâm Phương Anh lắm đâu. Lặng lẽ vào lớp ngồi cạnh Phương Anh. Em chủ động hỏi:
– Sao mấy hôm Phương Anh không đi học nội quy.
– Ngồi nóng. Tôi không chịu nổi. Nên nghỉ ở nhà.
Lại điệu cười không thấy mặt trời. Ôi lúc đó thời gian như muốn dừng lại để em có thể ngắm nụ cười đó.
– Tôi điểm danh hộ Phương Anh rồi đó. Sau đừng nghĩ như vậy nữa nhé.
– Thế á… cảm ơn nhé. (Lại cười tiếp)
Ôi… cái nóng tháng 8 thật đáng sợ. Học trong lớp mà như lò thiêu. Đến lúc ra chơi. Cả lớp nhao nhao như đàn ong vậy. Lao 1 mạch ra căng tin.
– Mua hộ tôi hộp sữa nhé. Sáng chưa có ăn sáng.
Tôi bất ngờ vì em nhờ tôi vậy. Cầm tiền em vui vẻ đi xuống căng tin. Gọi cho mình 1 cái bánh bao. Ngồi cạnh lũ con trai khoa kinh tế dù không quen biết.
– Chúng mày ơi. Bên khoa sư phạm cũng học ở đây kìa. Tao tia được mấy em xinh vcl.
– Tao hỏi dò được con bé đi SH hôm nay tên Phương Anh. Học sư phạm đó.
Nghe loáng thoáng được câu chuyện vậy. Thì ra Phương Anh được nhiều người để ý thế. Không phải mình tôi. Lặng lẽ mua cho em 1 hộp sữa và 1 cái bánh bao. Mang lên đưa em.
– Tôi uống sữa thôi mà. Sao mua gì bánh nữa.
– Ăn đi. Tôi tặng đó.
Lúc đó trong thâm tâm em lại suy nghĩ 1 đứa như mình Phương Anh thích sao được. Em vừa xinh vừa có điều kiện. Thần thái khác hẳn em. 1 Đứa vừa nhỏ vừa nhìn chả có gì trong tay (sau em mới biết đó là tự ti). Em nhẹ nhàng lấy cái cặp cũ. Mang sang bàn đối diện ngồi. Mặc kệ ánh mắt Phương Anh như chưa hiểu chuyện gì.
Suốt 2 tuần đó. Em không quan tâm mọi thứ. Cũng dần xa lánh Phương Anh lúc nào không hay cho tới 1 ngày. Ngày bọn em phải phục vụ 1 ngày công. Lao động dọn cỏ. Tất nhiên khoa sư phạm bọn em nhiều gái được ưu ái nên việc rất ít. Chỉ có mỗi việc. Lấy gạch từ chỗ góc về phía nhà ăn đang xây.
Đi qua bao nhiêu khoa kỹ thuật, kinh tế. Phương Anh vẫn là đóa hoa nổi bật nhất. Những ánh mắt, những lời nói như tán tỉnh Phương Anh. Em thực sự… khó tả. Rồi… Á Á Á. Cái cán của Phương Anh bị gãy. Gạch đè lên chân Phương Anh… Trước cái nhìn đầy bất ngờ và do dự của mọi người.
Em nhanh chóng ra chỗ Phương Anh. Cõng lên lưng chạy vào phòng y tế. Do không trường cũng bé. Nên cán bộ y tế là đảm nhiệm cả ở trường học và trường quân sự. Nên lúc đó không có ai trực. Em đành lấy oxi già. Rửa cái chân đau của Phương Anh. Cái chân phải bé nhỏ. Em nhẹ nhàng nâng niu lau. Phương Anh sót lắm. Chỉ biết nhắm mắt lại mà rên cắn răng chịu đựng. Lau vết thương. Cất đồ tử tế. Em định ra ngoài làm tiếp thì.
– Đi đâu đó. Sao dạo này lạnh nhạt với tôi vậy.