Mới sáu giờ sáng mà tôi phải gồng người dậy để vô trường, vì hôm nay là ngày khối lớp mười một tập trung. Bước vô lớp tôi thấy mất hết ba đứa, hỏi thì mới biết tụi nó đi nước ngoài. Lớp đã ít còn rơi rớt nữa.
Tôi ngồi xuống bàn áp chót tổ ba, ngồi một mình. Đáng lẽ có thằng Tân kế bên nữa mà nó bay rồi thành ra lẻ loi. Cô chủ nhiệm nhìn nhìn một hồi thì cho Thủy tổ hai qua bàn tôi. Lí do đơn giản là ẻm cũng ngồi một mình và như vậy thì dư ra bàn của ẻm không đẹp.
Năm ngoái ẻm làm lớp phó học tập mà điểm tổng kết không cao nên cắt chức. So về mặt toàn diện thì ẻm vẫn hơn tôi. Tôi chỉ tự hào mỗi cái vốn tiếng anh và toán thôi còn lại thì cứ năm sáu bảy đều đặn, không dưới trung bình đã là may.
Mặc dù năm ngoái bàn ẻm kế bàn tôi, cũng có giỡn hớt nhưng không thân. Năm nay đổi cảm giác vậy.
Ẻm vừa ngồi xuống thì tôi lên tiếng:
– Mốt chỉ bài tui.
– Tự lực gánh sinh.
– Rồi tui chỉ tiếng anh cho, chỉ qua chỉ lại hợp lý luôn.
– Thôi tui chỉ ông cả đống ông chỉ tui có môn, khôn ha.
– Trà sữa, nước thích gì chơi.
– Thôi thôi biết giàu rồi khổ quá.
Nài nỉ rồi cũng được. Ngồi kế ẻm tôi chả bao giờ ngủ được, cứ nằm xuống là ẻm chọt, không chọt thì cũng tạt cái ngay mặt: “học bài đi ngủ suốt”. Có hôm ẻm la hơi lớn nên thầy nghe được cái tôi vô sổ đầu bài ngay lập tức. Tôi không sợ vô sổ nhưng cũng hơi cay ngủ không yên còn vô sổ do ẻm nữa.
Giờ ra chơi tôi thấy trước lớp A3 tụ tập nguyên đám mà xa quá nên tôi cũng lười hóng hớt. Vô lớp đánh bài một hơi thì thấy ẻm lù lù đi vô. Tôi quơ tay hất hất cái chùm tóc của ẻm, tóc ẻm dài chia thành hai chùm phía sau quấn lại thành hai búi bự thòng xuống.
– Ê nãy bên A3 có vụ gì vậy cả đám luôn?
– Mẹ, con An nó dám tán bồ tui.
– Ngon, kể nghe coi còn thằng Quân gì đó sao
– Ngon con cặc, nãy tui qua kiếm nó mà mất đi bỏ áo mưa nên đi cái cầu thang chỗ đó cho lẹ, mẹ đi lên thì thấy nó ngồi ôm ấp con đĩ đó, tui mà đéo đi ngang chắc nó quất tới cỡ nào.
– Rồi có đập nó không?
– Trời đụ sao không, hên giám thị không thấy, thằng lồn đó đòi rờ tui mà tui cho đéo đâu, mẹ nó hên tui chưa cho làm gì.
– Vậy thôi cho đi mẹ rồi, má mới quen.
– Đéo hiểu sao tui không quen thì thôi quen gặp mấy thằng lồn này.
– Thôi tối nay tui với tụi nó đi nè bà theo cho vui, có con Tiên nữa đó.
Cứ thứ sáu mỗi tuần, tôi và một đám nữa đi bar chơi. Tầm hơn mười một giờ, tôi cảm thấy hơi lâng lâng tự nhiên thấy con Tiên sao ngon vậy. Ẻm ngon thiệt chỉ mỗi cái ngực hơi nhỏ. Tôi vòng tay qua ôm eo ẻm và cạ theo nhạc.
Tôi đang đong đưa ẻm tiến triển tương đối ổn nhưng vẫn chưa thể dứt điểm được, giờ được bật đèn xanh. Gái ngon uống rượu bật đèn xanh thì nên làm gì đây. Tôi nói hơi lớn vào tai ẻm:
– Tiên khi nào muốn về thì nói Anh, Anh chở về.
– Bạn Anh chơi vui hơn, Tiên đi con gái không à toàn mấy thằng cha kia gạ, già mà thấy ghê.
– Nay đi với Anh ngon không?
– Ngon uống tiếp.
Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra ý định quất ẻm, thế là tui không tỏ vẻ gì em ơi em đừng uống nữa. Tay tôi luồn lách từ eo xuống mông ẻm nhưng không quá lộ liễu, nhỡ đâu xui ẻm tát cho một phát thì mất mặt.
Một lúc sau khi mà tôi hỏi gì ẻm cũng ậm ờ thì bắt đầu rút, Thủy bắt tôi uống cho hết ly mới được về. Lấy xe ra tôi chở Tiên vào khách sạn. Và ẻm trở thành người yêu của tôi.
– Ê hôm qua lặn sớm vậy?
– Tiên nó hết uống nổi nên về.
– Chở về nhà hả?
– Không bà nghĩ vô đi hêhê.
– Trời sao ông ghê vậy chưa gì…
– Tự nguyện nha, tui chưa ép ai bao giờ, nó chịu thì tui mới tới chứ, tui còn nhân đạo lắm.
– Rồi vậy là xong hả?
– Chưa chưa quen nó cũng được mà, cũng vui. Nói nhỏ nè quen để làm tình cho dễ.
– Gớm quá cũng nói được.
– Này nha cho thì tui mới làm ok.
Thủy có vẻ ghét tôi nhưng tôi chẳng để ý. Đối với tôi sống là phải hưởng thụ, thức ăn đã dâng lên tới miệng nói không thì giả tạo, mà thức ăn này lại tươi ngon, không hóa chất, không độc hại thì làm sao phải ngại. Tiên tuy không nổi bật, không hớp hồn nhưng vẫn thuộc dạng xinh, tính luôn cái dáng người thì chắc không ai chối từ đâu. Tôi thích ẻm đơn giản vì ẻm xinh xắn thôi chứ ẻm cũng chảnh, tôi không thích lắm. Kể cả tôi đã quất em nhưng không phải vì thế mà tôi nhạt nhòa với ẻm. Tôi muốn gặp Tiên thấy ẻm vui vẻ.
Mỗi ngày tôi đều sang dẫn ẻm đi ăn đi uống, không thì ngồi ghế đá nói chuyện hoặc đi lòng vòng. Tuần có bảy ngày thì hết năm ngày tôi chở ẻm đi chơi buổi tối. Tuy nhiên càng ngày ẻm càng tiểu thư đòi này đòi kia. Tôi với ẻm đi khách sạn có khi hai lần một tuần nhưng cứ như vậy thì vô vị quá.
Tôi thích hưởng thụ, trong đó có cả sự quan tâm, thế nhưng ẻm không có được điều đó. Ngay cả khi tôi và Tiên không quan hệ thì tôi vẫn quan tâm lo lắng cho ẻm như bình thường, vì đó là người yêu.
Tôi quen không chỉ để làm chuyện đó mà còn là để yêu, nhưng có lẽ ẻm nghĩ rằng tôi chỉ có vế đầu thôi. Vậy thì tôi kết thúc sớm thôi, tôi không muốn bị gọi là lợi dụng trong khi tôi hoàn toàn đặt ẻm trong lòng.
– Sao ông bỏ con Tiên vậy?
– Tui hết hứng rồi nó có thích tui mẹ gì đâu.
– Rồi ông chơi đã ông bỏ nó.
– Tui đéo quất nó thì tui cũng bỏ nha, hồi đầu tui nói bà sao, tui để ý nó vì nó dễ thương và nếu tính tình được thì có khả năng quen lâu dài, rồi hôm đó nó cho tui quất nó, bà phải biết là nhìn mặt nó rất thích nha, rồi sau đó thì sao, nó giống như đào mỏ đó, nó được một phần mười bà đi tui cũng mừng.
Tôi bực bội khi không bị Thủy quở trách nên làm một tăng rồi đi ra hướng cầu thang đi lên. Khi đó tôi thấy ẻm bỗng nhiên giật mình nhưng cũng không quan tâm. Cũng may là lúc đó không ai thấy.
Vào lớp tôi uống một hơi hết nửa chai nước thì bớt nóng. Thấy ẻm lững thững đi vô chỗ ngồi. Thủy không nói gì chỉ ngồi gọn lại không ngồi gần giữa bàn nữa. Nghĩ lại tôi thấy nãy tự nhiên tôi nạt ẻm nên khều ẻm:
– Thôi nãy tui xin lỗi.
– Ông vừa phải thôi, đàn ông con trai không lớn tiếng nạt nộ với con gái nha, đặc biệt là người dễ thương. – nói tới vế cuối bỗng Thủy bật cười, tôi cũng không thể hiểu được.
– Mắc ói dễ thương mà nắm đầu bạt tai ỳ xèo.
– Ê ê ông thấy thằng nào ôm bồ ông coi ông đứng nhìn rồi vẫy vẫy hả?
– Thôi được rồi nãy quạo mà sao giờ sung vậy má, điên thiệt.
– Kệ tui tui điên đó giờ lèm bèm thì tự làm bài nha.
– Ấy ấy chị Thủy bớt giận ạ hêhê.