Thìn đưa tay cầm chuột tắt bỏ trình duyệt ẩn danh của Chrome, trên màn hình, hình ảnh nữ diễn viên JAV trần truồng đang đưa tay mân mê phần bướm nhoe nhoét tinh trùng của nam diễn viên vụt tắt. Màn hình máy tình trở lại giao diện quản lý bán hàng cùng vô số tab làm việc khác. Thìn dùng sức lưng đẩy nhẹ chiếc ghế tựa ra sau và đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để rửa tay và vứt bỏ đống khăn giấy đã thấm đẫm tinh chất của một người đàn ông độ tuổi trưởng thành.
Thìn năm nay 32 tuổi, cao chỉ hơn 1m65 cũng không thể gọi là đẹp trai, chỉ thuộc tuýp ưa nhìn và có một vóc dáng cân đối chứ không đô con lực lưỡng. Tuy không đi làm, không có công ty riêng nhưng thu nhập hàng tháng của anh cũng đạt con số trên dưới hai trăm triệu đồng. Là một người có sẵn nghề marketing online, sau vài năm rèn luyện, thực chiến tại nhiều công ty, tập đoàn khác nhau, Thìn quyết định tự kinh doanh online với những sản phẩm thiết thực nhưng chất lượng.
Chỉ sau 2 năm cố gắng cùng chiến lược kinh doanh hợp lý, hiện tại hệ thống của Thìn đã có trên 5 hệ thống bán hàng với 5 loại hình sản phẩm khác nhau. Đồng thời có đội ngũ cộng tác viên tới cả trăm người khắp nơi cũng chỉ làm việc qua online với nhau. Với hệ thống như vậy lẽ ra Thìn có thể mở rộng hơn nữa và thu nhập của anh không chỉ dừng ở con số đôi trăm triệu, nhưng phần vì muốn có nhiều thời gian rảnh, phần vì tính cách đối xử, chia lợi nhuận cho cộng tác viên vô cùng thoải mái khiến cho lợi nhuận ròng cuối của Thìn chỉ dừng ở mức đó.
Nhưng ngược lại, đội ngũ cộng tác viên của anh vô cùng trung thành, tin tưởng và hoạt động hết công suất giúp phần lớn công việc của “ông chủ” của họ được giải quyết triệt để, tự động. Hiện tại Thìn hầu như chỉ cần ngó qua công việc vài tiếng một ngày để đưa ra các quyết định, thực hiện các lệnh chuyển tiền, làm việc với các đối tác sản xuất, tư vấn thêm cho các cộng tác viên vướng mắc. Còn lại Thìn thường dành thời gian theo đuổi những sở thích như thể dục thể thao, đọc sách, xem phim, chơi game. Nhiều người nói Thìn tại sao không mở rộng hơn hay mở hẳn công ty bán hàng, Thìn đều cười xòa cho qua, vì lý do thực sự anh không muốn mở rộng kinh doanh chỉ có mình anh biết rõ.
Vợ của Thìn – Thanh Dương, kém Thìn 6 tuổi. Là con gái một trong một gia đình khá giả ở Việt Trì, từ sớm cô đã được định hướng sẽ vào nhà nước vì bố cô cũng là hàng chức sắc ở tỉnh nên có rất nhiều quan hệ ở cả tỉnh và trung ương. Do vậy, tất cả thời thiếu niên và đại học, cô được bố mẹ sắp xếp sẵn cho mọi việc. Học ở đâu, học thêm cái gì, đi đâu, gặp ai. Đối với rất nhiều người có thể đó là một cuộc sống của cô bé búp bê nhàm chán, nhưng với Thanh Dương thì lại là cuộc sống màu hồng, dễ dàng và không cần phải suy nghĩ, lo toan như những người bạn của cô đang tự chọn cho mình con đường đi riêng. Bố mẹ cũng không quá đặt kỳ vọng lớn ở cô, do vậy cô cũng không phải chịu áp lực như là đạt thành tích cao trong mọi việc hay vấn đề học tập của mình.
Có thể nói Thanh Dương nếu biết qua thì là một người khá nhạt nhẽo, nhưng từ sớm cô đã được rất nhiều chàng trai vây quanh. Lý do bao gồm: Nhà mặt phố, bố làm to, nhà hai chị em gái mà cô là cả. Lý do thứ hai: Vì là tiểu thư lá ngọc cành vàng lên từ bé cô đã được mẹ dạy cách chăm sóc, cũng như tự tìm hiểu sau này về làm đẹp cho mình, váy vóc lúc nào cũng núng niếng, mỹ phẩm dùng đều là loại đắt tiền và tự nhiên, thường xuyên đi spa và tập gym, nhảy cổ điển đều đặn. Khiến cho 28 tuổi mà nhìn Thanh Dương như mới 21, 22, làn da trắng nõn nà cứ như tỏa sáng khi cô diện mấy chiếc váy sở trường.
Tuy bộ ngực hơi có chút “bằng phẳng” nhưng kéo lại là khuôn mặt thanh tú vuông chữ điền và chiều cao của cô cũng quá 1m62, tất cả toát lên vẻ sang trọng và giàu có. Thêm một lý do thứ 3 nhưng có lẽ rất ít người biết rõ: Thanh Dương nấu ăn rất ngon cũng như rất khéo léo cho việc đóng vai trò người phụ nữ của gia đình, tề gia nội trợ khó ai sánh bằng. Điều này là do cô được mẹ truyền đạt và chỉ dẫn một cách nghiêm khắc nhất, vượt xa so với những yêu cầu về học hành và phấn đấu của bố dành cho cô.
Sau khi học đại học, theo mong muốn của cô và hỗ trợ của bác ruột, Thanh Dương xuống Hà Nội đi làm văn phòng chuyên trách hồ sơ xuất khẩu cho công ty bán nhà nước mà bác làm giám đốc điều hành. Cô cũng ở luôn nhà bác cho tới khi lấy chồng.
Ngược lại với cuộc sống màu hồng và êm đềm của Thanh Dương, Thìn từ bé đã lăn lộn, như được chồng mình kể, Thanh Dương biết rằng, từ bé gia đình Thìn đã ly tán. Từ năm 12 tuổi, dù là trai Hà Nội nhưng gia đình Thìn lại rất khó khăn và đủ thứ chuyện từ bé mà phải theo hết truyện này thì mới hiểu được. Thìn đã tự bươn trải nhiều thứ, sự hỗ trợ của cha mẹ hầu như chỉ là ăn ở và tiền học phí. Còn mọi thứ khác, từ cái sách cái vở, quần áo, từ sớm Thìn đã phải tự lo.
Tới vào cấp III thì Thìn đã tự lo mọi thứ cho mình bằng nhiều cách, qua trung học phổ thông thì lăn lộn khắp nơi, khắp các tỉnh thành chẳng có chỗ nào mà Thìn chưa từng đi qua. Và vì một vài biến cố, sau cùng Thìn quyết định về Hà Nội và ở lại cố định. Tại một bữa ăn được bạn mời, Thìn đã quen Thanh Dương khi cô đi cùng bạn gái mình, nét phong trần cổ quái, hoang dã tự do của Thìn đã lập tức làm Thanh Dương chú ý, ngược lại, sự dịu dàng, yểu điệu của cô tiểu thư đầy học thức cũng làm Thìn muốn gần gũi. Kết quả chỉ 1 tuần sau buổi gặp mặt 2 người chính thức trở thành người yêu và thêm 10 tháng để 2 gia đình gặp gỡ quyết định chuyện hôn nhân.
Cho tới nay, đã hơn 3 năm, có thể nói 2 người có một cuộc sống hạnh phúc. Thanh Dương đi làm nhà nước, sáng đi tối về, thứ bảy chủ nhật ở nhà. Ngày nào cô cũng tự tay làm những món mà Thìn thích nhất, thêm vào cuối tuần là những bữa tiệc nhỏ có bạn bè Thìn hoặc bạn bè anh em của cô. Mỗi tháng đều đặn 1 2 lần, hai vợ chồng đi du lịch quanh Hà Nội hay nghỉ dưỡng, vài tháng lại làm một chuyến đi xa.
Đa phần là trong nước vì cả cô và Thìn đều muốn khám phá hết những điểm du lịch hay ho ở Việt Nam trước khi “du hí” ở nước ngoài. Thu nhập của Thanh Dương không cao nhưng cũng đủ thừa để cô xử lý những sở thích về mua sắm, ăn mặc, làm đẹp của mình mà vẫn có thể tích kiệm chút đỉnh. Mặt khác Thìn từ khi yêu cô cũng quyết định tập trung làm ăn nên càng lúc càng khá. Tới giờ nhà đã mua, 4 bánh đã có, trong nhà cũng chẳng thiếu gì.
Việc đối nội đối ngoại thì Thìn chỉ có thể khen cô vợ của mình hai từ “hoàn hảo”. Không bao giờ cô đối ngoại mà quên nội, mọi lễ tết, giỗ chạp cô đều dục và bắt chồng mình đưa về hai nhà cùng lễ lạt cô đã chuẩn bị đầy đủ. Cô nhớ từng sở thích của bố mẹ, cô dì chú bác hai bên họ hàng, cũng chưa bao giờ cô ngần ngại bàn tay trắng nõn nà của mình lấm lem khi lao vào tham gia hỗ trợ những bữa giỗ lễ, rửa bát lau nhà hay dọn dẹp. Ăn nói lại lễ phép, học thức, cô chính là người dâu trong mơ của bố mẹ và họ hàng nhà Thìn, cũng thêm lý do khiến Thìn yêu cô hơn nữa.
Ngặt một điều, hơn 3 năm rồi hai người chưa có con. Đi khám nhiều nơi, kết luận chính xác nhất là Thanh Dương khó có bầu do một bệnh lạ tạm gọi tên là bị lạnh tử cung. Đại thể khiến cho việc thụ tinh vô cùng gian nan dù có dùng IVF, vì vấn đề trong tử cung của cô nhiệt độ và điều kiện khiến thai nhi khó có thể sống sót và phát triển được.
Bố mẹ Thìn thì không có ý kiến nhiều hoặc có thể Thìn và gia đình giấu cô những vấn đề không hài lòng, còn bố mẹ cô thì vô cùng lo lắng, đã bàn tới việc mang thai hộ. Nhờ chị em họ đã từng sinh con để gửi phôi thai của cô và chồng. Nhưng bàn tới việc này, cả Thìn và Thanh Dương đều đồng quan điểm một mực phản đối, phần vì rắc rối, phần vì muốn con của hai người phải là tự dứt ruột đẻ ra, mang thai đủ 9 tháng 10 ngày chứ đi gửi phôi thai vậy thì không còn ý nghĩa nhiều nữa. Thanh Dương được an ủi rất nhiều khi Thìn luôn bảo vệ cũng như nêu rõ quan điểm với cả hai gia đình về phía anh việc con cái không phải nhất định cứ phải có như thế, từ từ sẽ tìm cách, còn nếu không được mới tính tới phương án mang thai hộ hay xấu nữa thì hai người nhận con nuôi.
Lời hứa yêu thương và luôn bảo vệ của Thìn cho tới nay vẫn luôn được thực hiện. Ngày mới yêu, anh đã hứa với cô, sau này dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ yêu thương, bảo vệ và chăm sóc cô. Cho tới nay chưa từng thất hứa, thêm vào những tài năng của người bạn đời mà cứ lâu lâu lại thêm 1 khả năng khác làm cô bất ngờ, Thanh Dương càng lúc càng yêu chồng mình tới mức hâm mộ và thần tượng. Cô cũng tự khẳng định một điều, dù có chuyện gì xảy ra, trừ khi Thìn bỏ rơi cô hoàn toàn hay trở thành người chồng vũ phu, nếu không cô mãi mãi muốn có người đàn ông này trong đời.
Thêm một chuyện mà Thanh Dương cứ lăn tăn mãi, đó là nhu cầu tình dục của Thìn là rất lớn. Không hiểu ở đâu cái khả năng hơn tam thập rồi nhưng một đêm Thìn có thể làm chuyện “ấy” tới 4, 5 lần mà lần nào cũng hùng hục trên dưới 30 phút.
Trong khi đó, dù rất muốn chiều chồng, thường xuyên học hỏi những kỹ thuật, nghệ thuật làm bạn tình sung sướng trên mạng, dù có một sức khỏe rất tốt nhưng Thanh Dương cũng chỉ đáp ứng nhiều nhất được 2 lần một đêm và vài ngày một lần như vậy. Yêu chồng là một chuyện, nhưng bản năng phụ nữ của cô về ham muốn chuyện đó lại rất trung bình. Có cũng được mà không có chẳng sao, nghe có vẻ vô lý nhưng thực ra lại rất thuyết phục. Vì nhu cầu của con người là rất khác nhau, không hẳn liên quan tới tình cảm hay sự yêu thương mà có thể nhiều ít được.
Cô vẫn thi thoảng nửa đùa nửa thật bảo chồng tìm bên ngoài bóc bánh trả tiền miễn là sạch sẽ an toàn, nhưng cô cũng biết rõ Thìn chưa bao giờ như vậy, chỉ len lén xem phim sex và thủ dâm. Vừa thương vừa cảm thông với chồng nên Thanh Dương coi đó là việc đáng tôn trọng chứ không bao giờ đem ra để đùa cợt. Với cô, chồng cô như một biểu tượng của sự cao cả và bao dung, tới mức nhiều lúc cô nghĩ nếu chồng cô có bạn tình miễn là không yêu nhau thì rất có thể cô cũng chấp nhận, và cô tin chồng cô dù thế nào cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu thương cô cả.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn:
Thìn tắt máy tính, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm quá 3h chiều. Tính làm một cốc espresso cho đỡ buồn ngủ để chuẩn bị đi chạy bộ chút đỉnh. Tiến về chiếc máy pha cafe được nửa đường thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Thìn quay lại bàn làm việc lấy điện thoại:
– Alo! Em yêu đó à.
– Em đây, anh đang làm gì đó.
– Anh đang định pha cafe uống rồi tý đi chạy bộ.
– Anh ơi tối nay hội Linh, Thảo, Loan định qua mình ăn nhậu hay anh đi mua cho em ít đồ em nhắn tin qua, còn đâu em với chúng nó về làm được không?
– Xời chuyện vặt, thế để anh nấu luôn cho!
– Anh còn đi chạy cơ mà?
– Thôi, nay cũng đang lười, em có thích món gì không?
– Món gì cũng được ạ, quan trọng có khoai tây chiên nhiều nhé anh!
– Ok! Thưa nữ hoàng, mà có vụ gì đấy?
– Con Thảo chuẩn bị lấy chồng ạ!
– Ghê ghê! Lấy chồng ở đâu thế?
– Chồng Nam Định anh ạ, là bộ đội. Thôi tối về nói chuyện, em làm đã trong giờ làm, không tiện.
– Ok! Em yêu lát về cẩn thận.
– Dạ anh!
Thìn tắt máy, định hình nhanh trong đầu câu chuyện và kế hoạch phải làm gì. Có thể nói Thìn là một người rất thông minh, mọi vấn đề, mọi thứ chỉ cần đưa ra thì trong nháy mắt Thìn sẽ có một giải pháp toàn diện và logic từng bước để giải quyết. Điều này được áp dụng trong mọi vấn đề như là bản năng sống có sẵn của anh. Và chuyện chuẩn bị cho vợ cùng mấy cô bạn thân bữa tiệc nhỏ này cũng vậy, trong đầu anh lập tức hình thành xong cần đi những đâu, mua những nguyên liệu gì, trình tự thế nào và về sẽ làm từng món như thế nào trong chưa đầy 30s. Anh với lấy chìa khóa chiếc xe máy anh vẫn coi là báu vật vì nó gắn bó với anh từ những ngày nghèo khó nhất, theo anh đi khắp các tỉnh thành trong nam ngoài bắc, đóng cửa nhà rồi tiến về thang máy.
Lại nói về đám bạn của Thanh Dương, Thanh Dương thời cấp 3 và đại học đều có rất nhiều bạn, trong đó có vài người bạn đại học là thân nhất. Ba cái tên được nhắc trong cú điện thoại với chồng cô là 3 đứa chí cốt, trước khi Thanh Dương là đứa đầu tiên xuất giá thì ngày nào cũng tụ tập với nhau. Trong đó Thanh Dương ở nhà bác ngay gần trung tâm Hà Nội, Linh là tiểu thư con nhà giàu vốn gốc ở Hà Tĩnh, bố mẹ định cư tại Hà Nội từ lúc cô chưa vào lớp 3.
Thảo là người Bắc Ninh nhưng sau khi học đại học thì lăn lộn ở Hà Nội đang làm kế toán và ở trọ một mình. Cuối cùng là Loan người Hà Giang, có một cửa hàng quần áo nho nhỏ và thêm nghề tay trái là PG tự do cho 1 số sự kiện lành mạnh. Cả 3 đều chưa lấy chồng dù đã bước sang tuổi 25, kém Thanh Dương 1 tuổi, có thể là nửa năm thôi vì Thanh Dương do nguyên nhân nào đó vào lớp 1 chậm một chút so với chúng bạn.
Thìn quay trở về nhà sau hơn tiếng đi chợ, nhìn đồng hồ trên tay điểm 5h kém 15 chiều, đem hết các túi lỉnh kỉnh vào bếp rồi anh ra ngoài pha một cốc cafe. Ra ban công ngắm nhìn tòa nhà lotte và đường phố sầm uất giờ tan tầm.
Chung cư của Thìn và vợ có hơn 1 nửa là tiền của Thìn, còn lại do nhà vợ anh cho. Dù không muốn nhận vì hoàn toàn có thể trả góp dễ dàng nhưng bố mẹ thìn cứ nằng nặc đưa cho trước hôm cưới bảo là của hồi môn cho con gái. Có lẽ vì Thìn có nói chuyện với vợ tính ở nhà thuê trong khoảng 1 năm anh sẽ đủ tiền mua nhà mà nhà vợ lại không muốn cảnh con mình phải đi ở nhà thuê không cố định nên cứ bắt phải nhận.
Thực tế nếu Thìn không có tiền, ông bà cũng sẽ tặng hai vợ chồng đủ một căn chung cư cao cấp, nhà mỗi hai cô con gái, không để cho chúng nó thì dành cho ai? Lại được anh con rể, dù không phải hàng tri thức hay nhà nước như gia đình nhà ông bà, nhưng hiểu biết, kiến thức và thái độ ứng xử thì cực kỳ hơn người. Lại tu chí và chính kiến, bản lĩnh nên hai ông bà không thể không yêu như con trai của mình. Tự bản thân mẹ Thanh Dương vẫn thường xuyên ca ngợi về và kể lể với bạn bè rằng con gái mình cưới được người chồng tuyệt vời khiến ông bà vô cùng yên tâm.
Mua một căn chung cư 3 phòng ngủ hàng khá cao cấp với 134m2, Thìn gọi đám “đệ” (Thanh Dương nghe cách xưng hô của đám nhân viên công ty thiết kế thi công mà đoán vậy) tới cải tạo nhà đúng ý của anh. Đầu tiên là phòng ngủ hai vợ chồng cũng như giường ngủ cực kỳ rộng rãi. Nhà bếp là nơi anh yêu cầu làm rộng hơn bếp của gia đình thông thường, đơn giản là cả 2 đều thích nấu ăn nên muốn không gian bếp phải thoải mái để bày vẽ. Nhưng lại không có bàn ăn trong bếp, anh ngăn riêng nhà bếp ra sắp xếp bàn ăn bên ngoài chung không gian với phòng khách, mặt khác dễ dàng thu bàn ăn và ghế ăn thông minh lại để đủ không gian trải chiếu nhậu nhẹt cho 20 – 30 người.
Không gian phòng khách rất rộng do 1 trong 3 phòng ngủ bị cắt bỏ hơn nửa diện tích sửa thành phòng làm việc của anh. Phòng ngủ còn lại giữ nguyên phòng có người nhà lên chơi hay ông bà nào lên chăm cháu, nhưng vì chưa có con nên chuyện đó không xảy ra, hiện tại thì đang chất đầy hàng hóa của Thìn do có 1 số mặt hàng giá trị và dễ bị ẩm mốc nên không thể để ở kho anh thuê gần đấy được.
Hôm nay Thìn quyết định làm mấy món quen thuộc cho hội chị em nhậu, đầu tiên là khoai tây rán theo yêu cầu của vợ, rồi phở cuốn, salad, sườn lợn nướng và thêm mì Ý với lựa chọn dăm bông hoặc thịt nguội.
Nạo xong đống khoai tây nằm lăn lóc trên bàn đá như đống lợn con, Thìn quay đầu ngó quanh như sợ ai thấy, Thìn rút nhanh con dao trong giá, bàn tay anh cùng con dao biến mất trong không khí, chỉ nghe tiếng gió vun vút, sau đó tay trái bằng một động tác kéo cái giá nhựa từ trái qua phải sát sạt bàn đá bếp, nghe rõ một tiết ma sát… Két!!! Nhìn vào thành quả tới lưng cái giá khoai tây đã được cắt vuông vắn đúng chuẩn MCdonald. Đặt con dao xuống Thìn thở phào:
– Phù… cũng chưa lụt nghề…
Sau khi cho đống khoai vào ngâm nước nóng, thìn kéo miếng sườn lợn lớn ra khỏi túi bóng bất chợt dừng lại. Vẻ mặt Thìn trầm xuống, lau nhanh tay vào khăn làm bếp, anh tiến về phía phòng làm việc.
Phòng làm việc của Thìn rất nhỏ, chỉ đủ đựng vừa dàn máy tính và bàn làm việc, ghế ngồi, 1 tủ tài liệu bên trái, trước mặt là phần kính nhìn xuống dưới khu cư dân. Thìn kéo ngăn bàn cuối cùng ra, bỏ đống giấy tờ ra ngoài, một cái lẫy rất nhỏ sát bên trái được ngụy trang như miếng gỗ làm lỗi của hộc tủ. Thìn ấn tay vào.
Cạch! Tiếng miếng gỗ che đổ xuống, Thìn với tay lấy một chiếc điện thoại đang rung lên, nhìn cổ quái chả giống smartphone, cũng chả giống cục gạch Nokia nào. Nhìn giống một miếng sắt chữ nhật màu trắng với mặt còn lại là màn hình và những phím bấm hơn.
Ngẫm nghĩ thêm vài giây, Thìn đưa máy lên tai nghe:
– Bang chủ! Tìm thấy ngài rồi!!!
– Sao lại gọi ta, ta đã bảo không muốn liên hệ gì nữa.
– Bang chủ à! Ngài dù thế nào vẫn là bang chủ. Chúng tôi không thể quên hay phủ nhận điều đó được.
– Bang có chuyện gì sao?
– Không hề! Mọi thứ rất ổn sau khi ngài dẹp loạn. Nhưng bang chúng rất mong nhớ ngài và muốn biết tin tức của ngài. Cũng như chức trách của chúng tôi là mong muốn được “phục vụ” cho bang chủ. – Giọng nữ thánh thót vẫn tiếp tục vang lên.
– Ta không có chuyện gì, cuộc sống rất ổn những năm này. Nếu không có gì liên hệ an nguy tồn tại của bang thì đừng liên lạc. Chắc Tam sắc lại để lộ thông tin của ta cho các người đúng không?
– Xin ngài đừng dập máy! Tam sắc huynh cũng chỉ là thương bang chúng đi tìm khắp nơi thông tin về bang chủ mà thôi. Xin bang chủ đừng trách phạt. Chúng tôi tuyệt đối không dám làm phiền cuộc sống của người. Nhưng xin bang chủ cho phép giữ liên lạc, tất cả chúng tôi đều rất nhớ người, bất cứ việc gì bang chủ cần chúng tôi còn được phục vụ cho ngài. – Giọng nói có vẻ thổn thức, như là nỗi nhớ của cô chứ không phải của bang chúng gì đó.
– Thôi được rồi! Ta hiểu, nếu có việc gì cần ta sẽ gọi, ngoài ra mỗi 2 tháng 1 lần ta sẽ cho phép 3 người do Tam Sắc chọn lựa gặp mặt một lần, địa điểm do ta chỉ định!
– Vâng! Xin đa tạ bang chủ, chúc bang chủ luôn khỏe mạnh – thông tuệ.
Thìn dập máy, lại cầm chiếc điện thoại riêng biệt này trả về vị trí cũ, đóng tấm gỗ che và cho đống tài liệu linh tinh vào. Thở dài nhẹ một hơi, anh quay người trở về khu bếp, ít ra cũng không có vấn đề gì như anh lo lắng. Chiếc điện thoại đặc biệt này phát ở tần số mà chỉ người nào được cài đặt 1 vi thiết bị trong người mới biết khi nào có cuộc gọi tới và vị trí điện thoại ở đâu.