Con Dung nằm nghe ba mẹ nó nói chuyện.
– Anh, nhà bác Hà ở quê ưng gả thằng Lý cho con Thảo nhà mình.
– Gả cứt, thằng Lý nớ lười như quỷ, nghe nói toàn đua đòi, lấy chi mà ăn.
– Nhưng mà nhà bác nớ cũng đàng hoàng. Với lên quê cho con Thảo hắn có hộ khẩu chơ.
– Từ từ, con Thảo còn nhỏ, đã ế mô mà lo. Với lại hắn cũng không đến nỗi chi, không mối này có mối khác. Thôi, ngủ.
Mẹ Dung im re. Rồi con thuyên bắt đầu rung nhẹ, tiếng thịt va vào nhau bạch bạch, tiếng mẹ Dung rên ư ử.
Dung đã quen với âm thanh và hình ảnh này từ nhỏ, nó cũng chả buồn lòng, nhưng giờ nó hơi khó chịu. Nó co chân lại, quấn miếng chăn mỏng che giữa bụng thiu thiu ngủ. Gió mùa hè trên sông mát rượi, nó vẫn thấy nong nóng khó chịu.
Về tuổi nó đáng lẽ học lớp 9, nhưng ở cái xóm vạn chài này có ai được đi học đâu. Cũng may có bác Hải có tâm, bác kêu mấy đứa nhỏ trong xóm qua đò bác. Dạy cho biết đọc biết cộng trừ. Vậy là quá tốt rồi.
Nhà nào ít nhất là 2 đứa con, đen đủi, lem luốc, có nhà 4 – 5 đứa. Nhỏ thì ở chung đò với ba mẹ, ban ngày chạy dọc sông kiếm cá. Lớn lên chút, thường khoảng 16t thì sẽ được cho lên bờ kiếm cái nghề học thêm, hoặc đi làm thuê, hoặc con gái thì lấy chồng. Đứa nào học nghề không ra gì thì quay lại xóm kiếm chiếc đò ra riêng, bắt đầu tiếp như cha mẹ nó.
Dù sao nhận thức của xóm cũng khá lên, nhờ sự vận động của các ủy ban đoàn thể trên bờ, nên 2 năm lại đây không có sự phát triển thêm đò mà chỉ bớt đi. Hiện tại là 17 đò, tương đương 17 gia đình. Ban ngày ngược xuôi kiếm cá chạy chợ, tối về tấp vào bãi công viên ngủ.
Gọi là bãi công viên là vì công viên này rộng. Có bài cỏ dài sát bờ sông, về đây thoải mái tắm rửa, phơi phông, tối nhà nào muốn thì vác chiếu lên cỏ ngủ, đặc biệt những nhà có nhiều con. Cho nên nếu đi dọc sông gặp nhau mà họ nói “về” nghĩa là về đây.
Nhà con Dung có 3 anh em, đầu là thằng Hiếu, 21t. Đã được cho lên bờ học nghề mộc, ở lại nhà thầy học và làm luôn 5 – 6 năm nay. Mỗi tháng nó ghé bãi công viên thăm nhà 1 lần, đưa cho mẹ nó ít tiền. Rồi lại đi. Thằng Hiếu khá trầm tính, có thể coi là hiền. Dáng người rắn chắc, mạnh khỏe nhưng không phải cao to lắm. Không ăn chơi, cứ cặm cụi làm, ba mẹ nói chi nghe đó.
Kế đó là con Thảo, năm nay hơn 18t. Đã được cho lên bờ gần 2 năm. Ban ngày phụ quán cơm, chạy bàn. Ban tối qua phụ bên trung tâm Patin, dọn vệ sinh, sắp xe, phát phiếu. Rồi ngủ luôn ở đây. Vì trung tâm này của ông chú họ xa ở quê.
Con thảo người như mẹ nó, cao dỏng, vừa người, không múp máp nhưng không phải gầy, mặt trái xoan khá xinh, nhưng đặc điểm của dân vạn chài là nước da đen và tóc hung nắng thì không tránh khỏi. Nó cũng họ mẹ nó tính cách, nhanh miệng mồm, vui tính.
Con út là Dung, 15t. Sau khi đẻ Dung mẹ nó quyết định cắt buồng trứng. Năn nỉ ba nó cả tháng liền mới chịu cho. Vì 5 miệng ăn rồi, đẻ thêm nữa lấy gì ăn ở, mà tài sạ chỉ có chiếc đò. Mẹ nó là số ít phụ nữ xóm này triệt sản lúc còn trẻ.
Con Dung học ba nó và thằng Hiếu, thấp đậm, đầy đặn, ít nói hơn, nhưng trầm tính, siêng năng. 15t như nó là khá múp máp, mỗi tội đen và tóc hung nắng. Nếu nó được ở trên bờ thì nó khá đẹp vì có cả răng khểnh và lúm đồng tiền.
… Bạn đang đọc truyện Con đò tại nguồn:
Con Dung còn đang ngái ngủ thì nghe mẹ nó nói.
– Có mấy quả trứng gà trong thùng gạo, trưa anh nói con Dung chiên thêm mà ăn. Còn em nhờ chị Nhớ đi chợ mua thịt cho rồi, tối về con kho nghe. Sớm thì tối ni em mới về, không thì sáng mai.
– Ừ, em đi kẻo trễ chuyến xe bus phải đợi.
Dung tỉnh dậy liền.
– Mẹ đi mô rứa?
– Mẹ về quê cúng bác Thư. Rồi lên thì ghé thăm anh chị con một tí.
– Cho con đi với.
– Thôi, con ở nhà nấu cơm cho ba, lần sau mẹ cho đi. Ngày ni ba định lên bãi sậy làm, lên đó ba mệt con phụ ba chơ.
– Dạ, rứa cho con 20 ngàn tối con đi chơi net hi.
– Ừ, tiền có nơi ba, tối đi nói ba đưa cho.
– Dạ, hihi.
– Mẹ đi nghe. Dậy pha mì tôm 2 cha con ăn mà đi kẻo trưa.
– Dạ.
Con Dung là đứa ngoan, nên dù muốn đi chơi nhưng mẹ bảo ở nhà là nghe. Không cãi, không buồn. Với lại niềm vui sẽ được cho tiền chơi net làm nó không thèm đi chơi nữa.
Thế giới của trẻ vạn chài chỉ có vậy. Cả ngày theo cha mẹ kiếm ăn, tối đến xin được vài ngàn lên phố ăn chè, ăn kem hoặc chơi net thôi là vui rồi.
Dung lum hum bắc nước để pha mì tôm, rồi ra cuối đò đánh răng, ở đầu đò ba Dung chuẩn bị lưới, sào… chuẩn bị lên bãi sậy.
Nhà Dung thuộc dạng ít tiếng cãi nhau nhất, ba mẹ Dung, cũng thương mấy anh em. Ba Dung 39t, mẹ Dung hơn ba 1t. Dung thấy mẹ thương 3 chị em như nhau, còn ba thì hay nạt chị Thảo hơn, ba ít nạt Dung và anh Hiếu. Lâu lâu chú ý tí thôi, rồi Dung lại quên.
– Ba ơi, vô ăn kẻo mì nở.
– Ừ, ba vô đây.
2 cha con ngồi đối diện nhau, nồi mì tôm với ít rau nóng hổi, không thịt không cá, loáng cái hết sạch.
Bỏ bát xuống. Đạo (tên ba Dung) với tay rót nước chè uống. Rồi xỉa răng.
– Ba, tối cho con tiền chơi net tí nghe. Khi nãy con xin mẹ rồi.
– Ừ. Tối ba đưa. Dọn đồ để đi con.
– Dạ, hihi.
Niềm vui xin được tiền bật thành tiếng, nụ cười với lúm đồng tiền và hàm răng đều tắp có khểnh 1 cái bên trái còn sáng hơn cả ánh nắng ban mai. Dung bưng cái xoong với chén ra cuối đò rửa.
Bãi sậy là 1 bãi tự nhiên rất nhiều sậy nằm giữa sông nên có người còn gọi là cồn sậy. Đất quanh bãi thấp xuống thoải thoải, nước chảy nhẹ như không chảy nên ở đây rất nhiều tôm. Trong bãi có khi còn có tổ chim và rắn nên ba Dung hay lên. Có điều đây gần như cuối nguồn và ngày xưa nghe nói là bãi tập kết vũ khí nên còn nhiều bom đạn, do đó không phải ai cũng dám lên. Lúc nhiều lắm quanh bãi sậy chỉ 7 – 8 đò, mỗi đò tự biết cách nhau xa cho khỏi động nước.
Vừa lên tới Dung đã thấy đò bâc Tùng, bác Lới. Dung và ba lái qua bên phải, bên này chưa có ai sẽ lợi hơn nhưng nước hơi sâu.
Vừa tấp đò vào bờ, Dung hiểu ý ba xách cái lọ mồi đi theo. Ba đi trước đặt rớ. Dung đi sau rải mồi tôm. Dù là ban ngày nhưng nước lắng nên tôm rất dễ bắt mồi. Đi 1 lượt rải hết hơn 20 cái rớ tôm thì quay lại cất rớt. Cũng được kha khá tôm. Lên cất đồ và tôm lại lấy cái lưới về. Lần này lưới cá, phải lội sâu ra lút mông, 2 cha con 2 đầu kéo ra xa. Cắm cọc giữ lưới.
– Con ở đó, ba vô trong ni coi có chim không hi.
– Dạ.
Dung nói rồi tự biết leo lên đò, lấy cây gậy gỗ gõ vào mép đò. Tiếng động dưới nước sẽ làm cá di chuyển mắc lưới. Xong Dung lên mép bờ, đi dọc bờ nhặt củi và bẻ những cây sậy đã khô về để nấu ăn. Bước chân thoăn thoắt trên đất cát, nét mặt trẻ thơ hồn nhiên của Dung không toát lên vẻ gì là lo lắng từng bữa cơm miếng áo như ba mẹ nó.
Cái quần ướt nước do lúc nãy lội cắm lưới hằn lên 2 vành mông tròn lẳn, thậm chí phía trước nếu đứng đối diện sẽ thấy hẳn cái mu nhô cao bị chẻ vì nước rít quần sát vào. Nhưng ngay ở bãi sậy này không ai để ý và nó cũng không quan tâm.
Nó cũng như phần lớn con nít xóm vạn chài, không mặc quần lót khi đi cá. Vì hầu như ướt mãi, mặc thêm mau hư chứ không có tác dụng. Chúng chỉ mặc khi lên bờ.
Dung thấp, nhưng dáng người đậm múp, dù ngực còn nhỏ chứ đùi và mông ra dáng người lớn rồi.
Nhặt được 2 ôm củi Dung quay về đò sắp củi lại, rồi lại lấy đùi gỗ gõ vào mạn đò. Xong lui cui bẻ củi sắp lên bếp để sẵn trưa nấu cho nhanh. Lặng lẽ làm, vui vẻ, một công việc quen thuộc.
Đò hơi chao, Dung quay lui.
– Ba về rồi à? Có chi không ba?
– Ừ. Có trứng chim cho con nì. Ba đặt bẫy trong nớ, trưa vô lại coi có chi không.
– Có trứng chim hả ba, hihi trưa có chim nướng đã ba hè.
– Ừ. Rửa tay vô ba hỏi.
Đạo ngồi rót nước uống, ra mép đò vớt nước rửa tay rồi gọi con.
Dung dạ rồi cúi đầu chui vào vòm đò.
– Tới đây ba yêu.
Đạo dang tay ôm.
– Ba tề, còn sớm mà. Coi chừng 2 bác thấy.
Dung nói nhưng vẫn ngồi xuống ôm rất tự nhiên.
– Họ thấy mình bên ni họ không qua mô, có chi nữa mà qua.
Đạo vừa nói vừa với tay buông rèm che phía mũi đò, tay vòng xuống ôm mông con gái bóp. Cái quần lúc nãy ướt nhưng Dung đi 2 vòng khô lại rồi.
Họ im lặng, chỉ bắt đầu nghe tiếng thở. Đạo đẩy con gái nằm ngửa ra, kéo quần con bỏ 1 bên ấm nước. Con bé ngoan ngoãn banh chân, ba nó cúi xuống liếm.
Nó trân người nẩy mông sau từng cú liếm của ba nó. Cái lồn con nít lông lưa thưa mơn mởn khiến đạo không ngẩng đầu lên nổi. Nước chảy ứa ra, Đạo nuốt không còn giọt nào.
– Sướng không con?
– Dạ.
Nó chỉ dạ, rồi thở, Đạo lại cúi xuống liếm. 2 tay lòn vào áo bóp đôi vú như ảu ổi của nó, nó hơi đau vì núm vú đang nở trái tràm, nhưng sướng át cả đau, nó quẹo chân.
Đạo vác chân nó lên vai, ngồi bệt xuống sàn đò, kéo con cặc đen thui, không quá dài ra, dứ dứ vào lồn con bé và đẩy.
– Á, từ từ ba. Đau con.
– Ừ, ba thương.
Lồn con bé rất trắng dù da nó đen do nắng, lơ thơ vài sợi lông, 2 mép vẫn rất con nít, những rõ ràng nếu nhìn vào lỗ sẽ biết đã bị đụ. Người làm điều đó không ai khác là Đạo.
Đạo dứ dứ vài cái, con cặc lút vào hết. Con bé nhăn mặt, quíu tay bấu vào ray Đạo, mắt nhắm nghiền. Đạo ngồi đẩy, mạnh dần, trong im lặng, chỉ nhìn con gái với ánh mắt dâm dục yêu thương. Lâu lâu nó nhìn lại, lâu lâu nó nhắm mắt, cắn môi. Rồi Đạo nhổm chân ngồi chồm hổm, chống tay lên sàn đò, đẩy mạnh.
Con bé thở mạnh hơn, khẻ rên, tiếng rên vẫn không to bằng tiếng bạch bạch phát ra. Con thuyền rung lắc mạnh. Đạo rút cặc ra, bắn hết lên bụng con bé. Nó nhắm nghiền mắt, phản xạ tay xoa bụng. Xoa vú. Cúc áo bị tuột lúc nào không hay.
Đạo cúi xuống hôn lên trán con, nó mở mắt, hôn lại má Đạo.
– Ba lên lấy bẫy chim. Tí ba về thì kéo cá độ nấu ăn hi.
– Dạ.
Nó nhoẻn cười, cái cười ngây thơ nhưng phảng phất nét thỏa mãn dục vọng của người phụ nữ.
Nó vẫn nằm thở. Đạo kéo quần, vén rèm lên bờ. Nó lặng lẽ đưa tay xuống, xoa hết số tinh trùng bắn ra trên bụng và mu nó, đưa lên miệng mút, hết sạch. Rồi lấy quần mang vào, lên cuối đò chao nước rửa tay, vô gạo. Bắc sẵn lên bếp.
… Bạn đang đọc truyện Con đò tại nguồn:
Dọn xong củi và bếp trên đò. Dung nhảy lên bờ, kẻ vạch trên bờ đất, nhặt miếng đá lép tự chơi nhảy mạng, vừa chơi vừa hát, rất vui, rất thỏa mãn.
Đạo rẽ sậy đi ra.
– Nhảy mạng hả con?
– Dạ, có chi không ba?
– Có loại con ưng đây. 2 con chim sẻ, 7 cái trứng, 1 con diệc, với mấy con cá rô.
– Hihi, đã quá, có con diệc à.
Đạo bỏ bao lưới đựng chim cá xuống, lặng lẽ lội ra sông. Dung hiểu ý bỏ miếng đá xuống chạy lại đầu kia hơn 30m, 2 cha con 2 đầu lưới kéo lại ở giữa rồi kéo lên bờ. Cá khá nhiều, nhỏ to gì cũng có, lác đác vài miếng gỗ, lá, vài con tôm mắc chỏng gọng.
Thả đụn lưới đó cho con, Đạo đi lên cách đó 5m cắm củi bắt đầu xiên chim nướng.
Con bé biết nhiệm vụ, tự lấy oi ra, ngồi chồm hổm xuống đụn lưới gỡ cá cho vào oi, rất thành thục.
Đạo ngồi phía trên, cạnh vạt sậy, cách con bé chừng 5m nhìn xuống cười. Tay Đạo vẫn vặt lông chim, vót xiên. Con bé rất thích chim diệc nướng nên nếu bẫy được Đạo nướng cho nó ăn ngay. Nó nhìn cha làm cũng cười, nét cười ngây thơ.
Bất giác nó nhìn Đạo thắc mắc. Đạo thì nhìn nó chằm chằm. Thì ra nó ngồi chồm hổm, quần thì vừa lội kéo lưới xong đang ướt, cả cái lồn hằn lên rất đẹp, Đạo không thể rời mắt. Cái quần hoa xanh ngọc nhạt, điểm vài con bướm mẹ nó mua 2 năm rồi, đã khá phai màu nhưng nó vẫn thích.
– Lồn con đẹp quá.
Đạo bật thành tiếng.
– Ba tề, mới đụ xong mà, hihi.
Nó đáp lại vô tư. Đạo cười, làm tiếp, trầm ngâm.
Đạo nhớ lại lần đầu đụ nó cách đây hơn 1 năm trước. Lúc đó mông chưa nở như bây giờ, lồn chưa có lông lơ thơ như bây giờ, và nó chưa biết nứng như bây giờ.
Đó là 1 đêm tháng 9, trời mưa chuyển mùa. Vợ Đạo đang mổ ruột thừa trên bệnh viện, Đạo định đi chăm nhưng con Thảo nói gần chỗ nó làm, để nó qua chăm dễ hơn. Với lại Đạo phải ở lại đò mà đi cá.
Trời mưa to, 2 cha con bỏ rèm 2 đầu đò che mưa. Bình thường nếu có vợ thì vợ chồng Đạo đầu mũi, con bé đầu lái. Hôm nay cũng vậy. Trời mưa, Đạo nằm nghe đài, nó bật ắc qui xem mấy cuốn truyện nhàu nát vừa mượn của con Hà nhà bác Thủy. Rồi nó ngáp, bỏ sách, dậy cột màn.
Trong khoang đò luôn có 1 tấm ván nhỏ, mà nếu dở ván lên thì dưới đó có chỗ thông nước chảy ra sông. Chỗ này để sinh hoạt khi trời mưa. Nước vo gạo, nước chè, đều đổ xuống đó. Đi đái, đánh răng đều làm luôn ở đó. Vì nếu mưa to thì không ra ngoài được.
Chuyện trong 1 đò của vạn chài thấy nhau thay quần áo hay ỉa đái lúc trời mưa là bình thường, vì làm gì có nhà mà đi. Nhà nào con lớn mà ý thức thì có tấm rèm che đôi gian đò, lúc người nào sinh hoạt bên ngày thì những người còn lại sang bên kia, còn đa số là không.
Nó vô tư tuột quần ngồi xuống đái, chỗ đó ngay bên cạnh hông chỗ Đạo đang nằm. Đạo nằm ngửa nghe đài như mọi khi, nhưng bất chợt nhìn xuống mông con bé, Đạo bổng cứng lên.
2 tuần nay vợ đạo cứ đau lên đau xuống với cái ruột thừa, Đạo cũng chưa được đáp ứng. Ánh đèn loang loáng lướt qua bờ mông tròn trịa của đứa bé, âm thanh nước tiểu tuôn ra làm Đạo mất trí. Đạo đưa tay vào dưới khoảng giữa mông nó và ván đò, úp lên con bướm đang chảy nước kia. Bóp nhẹ…
– Ba???
Nó giật mình quay lại, 1 chân khẽ khuỵu xuống, dòng nước đái bị ngắt, rồi lại tuôn ra ướt hẳn 1 bên bắp chân thấp.
– Yên ba thương.
– Ba cho con đái đã.
Đạo lách 2 ngón tay ra 2 bên mép, con bé khổ sở rặn những giọt cuối cùng. Nó với tay dựt 1 ít giấy vệ sinh treo trên tường lau bướm, toan định kéo quần đứng dậy thì Đạo lại đưa tay vào úp giữa cái lồn non của nó, kéo luôn cả mông nó ngã về phía Đạo đang nằm.
– Nằm xuống đây ba ôm tí.
Con bé ngã chỏng chân lên bụng ba nó, miệng ú ớ.
– Ba, ba. Răng ba làm rứa, hic.
Đạo không nói gì, 1 tay giữ ngang eo. 1 tay xoa ở háng, nó nằm ngửa trên bụng Đạo, chân chỏng lên trời. Quần còn mắc ở cẳng chân.
Nó là con bé ngoan, ba mẹ bảo gì nghe nấy, nên nó không có ý định cãi lại hay chống lại. Nó cũng đã biết nứng khi mới dậy thì mà hằng đêm nằm cạnh ba mẹ đụ nhau. Nhưng nó chưa biết đụ nên không có cảm giác thèm đụ, nó chỉ biết cảm giác nóng người, khó tả mỗi khi chưa ngủ mà nghe ba mẹ làm chuyện ấy.
Cũng có khi nó bất giác đưa tay xuống cái mu nóng như lửa rồi lại rút lên, nó không biết nên làm gì hơn là quéo chân lại ngủ.
Nhưng nó bắt đầu thấy rạo rực hơn vào cái đêm Đạo đụ con Thảo. Lần đó mẹ nó về quê thăm người bà con bị tai nạn, 2 chị em ngủ 1 đầu, Đạo ngủ 1 đầu. Con chị dậy đi đái rồi nằm luôn bên Đạo. Nó tỉnh giấc gì nghe âm thanh quen thuộc mà ba mẹ nó hay tạo ra, cùng với đó là tiếng thì thầm của Thảo.
– Ba, thôi kẻo em Dung nghe chừ.
– Dung ngủ rồi, à hắn kp biết mô.
– Ứ. Ba làm mạnh rứa, con đau… ứ.
Dung nằm im, không dám thở, nhưng lạ là nó không thấy bất ngờ, không thấy ghê tởm, không thấy sợ, mà chỉ thấy nóng và tò mò.
Nó hé mắt nhưng tối thui. Tiếng ư ử rất bé và tiếng bạch bạch rất bé nhưng đủ làm dòng nước dưới háng nó âm ỉ chảy ra. Rõ ràng nó thấy ướt, nó thò tay xuống, ướt thật, nóng thật. Nó nhẹ nhàng nhét thật nhiều chăn vào giữa háng, kẹp lại, nằm im. Nóng quá, nó nghe nóng khắp, đầu nóng, ngực nóng, háng nóng.
Rồi nó nghe âm thanh bên kia hết hẳn. Nó biết là xong rồi, nó nằm im giả vờ thở đều. Con Thảo bò về chui vô chăn vờ lay lay nó, nó nằm im. Con thảo thấy trán nó nóng. Toát mồ hôi. Con Thảo định bụng mai sẽ nói ba đưa đi khám, thì mai thấy nó bình thường.
Nó không học, nhưng nó vẫn nhận thức được việc này là không đúng, tuy nhiên nó nghĩ ba thương và ba làm cho sướng thì không sao cả, nên nó cũng không ghê tởm hay sợ sệt gì. Mà chỉ tò mò mong được thấy lại. Không hiểu sao sau lần đó nó thích thấy và nghe âm thanh ấy từ ba với chị Thảo hơn là mẹ. Mà việc đó cho đến khi Thảo lên bờ đi làm được đúng 4 lần nữa, vì phải có việc chi quan trọng mẹ nó mới lên bờ ở lại.