Loan đứng chết lặng cạnh mộ phần của người chồng dường như cái rét thấu xương của cơn mưa sớm chẳng làm nàng lạnh, trong thâm tâm nàng cố tự hiểu tại sao niềm bất hạnh này lại xảy ra với mình. Nàng còn quá trẻ chưa đến 30 tại sao lại trở thành quả phụ như vậy, nàng cứ tự hỏi tự hỏi tại sao nó lại xảy ra với mình. Làm sao chúa lại tàn nhẫn cướp đi chồng nàng, những lời thì thầm chia buồn an ủi từ những người bạn giờ đây dường như vô nghĩa với nàng.
Đứng cạnh nàng là đứa bé khoảng 13 tuổi, Bình con trai nàng. Đứa bé được sinh ra trong thời kỳ khó khăn lúc hai vợ chồng nàng mới lấy nhau, nàng lấy chồng rất sớm năm 16 tuổi. Bây giờ hầu như Bình cao suýt soát bằng mẹ nó, lúc này một tay Bình đang giương cao cái dù qua khỏi đầu mẹ để che cho mẹ nó khỏi ướt vì những hạt mưa lất phất, tay còn lại Bình choàng qua vai Loan ghì chặt lại khi mẹ nó nấc lên và nói.
– Thôi! Mình về đi mẹ, con không muốn mẹ bệnh nữa đâu, chuyện gì đã đến thì cũng đến rồi mình có đứng đây cũng không làm thay đổi được đâu, thôi về đi mẹ không thì mẹ lại bệnh lại mất.
Loan miễn cưỡng chậm chạp theo Bình đứa con trai của mình rời khỏi nghĩa trang trở về nhà. Trong thâm tâm nàng hy vọng điều này chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng thoáng quá, nàng muốn mọi người hãy để nàng một mình trong nghĩa trang lạnh lẽo và ẩm ướt một chút. Tự nhiên nàng thấy căm ghét tất cả mọi người đang sống và đang đứng xung quanh, nhưng đó là một giấc mơ không bao giờ trở thành sự thật.
Khi nàng nhìn sang trái nàng bắt gặp một cặp mắt đang nhìn nàng và dường như sâu thẳm trong đôi mắt nâu đó ẩn ý một điều gì đó mà nàng cảm nhận được mà cố như mình không biết. Đó là Quang, một người bạn rất chân thành và tốt bụng, một người đàn ông hoàn hảo, Quang ở cạnh nhà nàng, là một người hàng xóm tốt bụng, anh ta an ủi nàng rất nhiều từ lúc chồng nàng mất đi. Anh ấy cũng đã trải qua điều này, cuộc chiến đã mang vợ Quang đi và anh ấy đã vượt qua được nỗi đau khôn cùng này.
Đoàn người lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang trong cơn mưa lất phất, giống như mẹ Bình cũng tiều tụy hốc hác vì sự kiện này, bố nó mất quá đột ngột mà, nó thấy thiêu thiếu và mất đi một điều gì đó rất quan trọng, vâng, chính là người cha mà Bình rất mực thương yêu, bây giờ bao nhiêu tình cảm của nó đều dành hết cho người quả phụ trẻ đẹp đang đi không vững bên cạnh nó, người đó chính là mẹ Bình.
Nó ghì chặt mẹ vào lòng như muốn che chở người mẹ yếu đuối vì một cú sốc đột ngột khỏi những hạt mưa lạnh lẽo. Nhưng một cảm giác khó chịu khi bàn tay nó chạm vào người mẹ nó, cái cảm giác là lạ giống như mỗi lần nó ngồi cạnh hoặc đùa giỡn với những cô bạn học cùng lớp mà nó thích và nó biết không thích hợp vào thời điểm này…
Hai mẹ con về trong im lặng, nó biết không một từ ngữ nào có thể an ủi được mẹ nó lúc này và cứ thế hai người không ai nói với ai một câu nào cho đến khi về đến nhà. Vào nhà Bình nhẹ nhàng dìu mẹ nó lên gác, và mang đến cho mẹ một tách trà.
– Mẹ! Uống đi đừng suy nghĩ nhiều nữa mẹ à có lẽ mẹ phải ngủ một giấc mới thấy khỏe lên được, đã 3 đêm rồi mẹ không ngủ đó. Bình nói…
Loan ngước nhìn con, rồi nói:
– Cảm ơn con, nếu không có con có lẽ mẹ sẽ không vượt qua được đâu, đồng thời ôm thật chặt Bình vào lòng.
– Con là một đứa trẻ ngoan Bình à, Loan thì thầm. Mẹ biết cha con sẽ rất tự hào về con rồi không biết bằng cách nào bàn tay nàng lại mơn trơn bờ vai của Bình. Mặt Bình lúc này đối diện mặt nàng rồi bỗng nhiên một điều gì đó trên gương mặt này, gương mặt đứa con trai nàng tỏa ra thu hút nàng thật mạnh mẽ, một sức hút lạ thường mà nàng không thể cưỡng lại được bản thân mình thình lình nàng hôn phớt lên môi con rồi nói.
– “Con rất giống cha con Bình à”
Hai người ôm chặt nhau trong im lặng mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Loan thấy có một sức thu hút thực mạnh mẽ vượt qua cả tình mẫu tử một sức… từ thân thể đứa con trai nàng cố gắng né tránh ý nghĩ đó, nữa Loan muốn buông Bình ra nhưng thực ra nàng muốn kéo dài thêm một chút cảm giác này, thứ cảm giác thân thương an toàn mỗi khi nàng nằm trong vòng tay của người chồng vừa mới mất.
Dường như Bình cũng cảm nhận được điều ấy, một sự khác lạ xâm chiếm thể xác nó. Đôi vú bự rắn chắc của mẹ đang ghì chặt lên ngực Bình, càng lúc nó thấy trong người càng nóng hơn, rồi trong óc nó tự hỏi tại sao cặp vú của mẹ nó lại săn chắc đến như vậy, không gian trong căn phòng thật tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch từ hai lồng ngực đang kề sát nhau, hình như hai người trở nên hơi kích động.
Thật tồi tệ, Loan cảm thấy ướt át nhơm nhớm ở háng và hình như nàng cũng cảm nhận được dương vật của đứa con hưởng ứng theo ý nghỉ của mình, nó dài và cứng hẳn lên. Nàng thật sự sợ hãi với ý nghĩ trong lòng và tự hỏi không biết con có nghĩ và muốn như nàng không, lúc này Bình cũng thực sự sợ hãi với ý nghĩ đang lớn dần, nó như một làn sóng dâng lên cuồn cuộn trong thân thể đang phát triển để thành một người đàn ông thực thụ, càng lúc nó càng bị thôi thúc làm một điều gì đó mà nó biết nếu nó làm không biết mẹ nó sẽ ra sao với nó, nó thấy sợ với ý nghĩ trong đầu mình thình lình Bình buông vội mẹ ra và đi như chạy ra khỏi phòng.
Khi đã hoàn toàn ở trong phòng mình Bình mới bình tâm và cảm thấy an toàn trở lại. Nhưng hơi thở của Bình trở nên dồn dập hổn hển khi ý nghĩ về khoảnh khắc vừa qua trở lại trong đầu nó, nó chợt nghĩ mẹ nó thật đẹp, mái tóc dài óng ả, đôi môi mọng nước, cặp vú to tròn trĩnh thật quyến rũ, đôi chân thật mảnh khảnh thon dài trắng nõn nà.
Bình cố xua đuổi ý nghỉ đang hiện diện trong óc nó, một ý nghĩ thật bậy bạ và điên khùng, nhưng trái lại từ sâu thẳm trong con người nó lại thấy thích cái cảm giác ban nãy, càng cố xua đuổi nó càng nghĩ về điều đó nhiều hơn không tài nào ngăn được dòng suy nghĩ đó, dương vật nó trở nên cương cứng giật giật, nó thấy tưng tức đau đau nơi đầu bùi, trong người nóng ran khó chịu, căn phòng rộng rãi sao bây giờ ngột ngạt quá, mặt nó nóng ran tim đập phình phịch phình phịch, càng lúc nó càng thấy khó chịu hơn bất giác hai hòn dái no thón thon lên dương vật tê tê khì bàn tay nó chạm phải, tò mò nó vạch quần ra đưa tay vuốt ve dương vật đang cứng ngắc và nóng hổi của mình, quái lạ cảm giác khó chịu dường như giảm đi khi bàn tay nó lần theo chiều dọc, Bình bắt đầu thấy thích thú với trò chơi này rồi đây, nó vuốt nhanh dần nhanh dần mắt nhắm nghiền, gương mặt thỏa mãn pha lẫn sung sướng, vâng!
Nó đang thủ dâm lần đầu tiên trong đời, bàn tay nó nhanh dần mỗi lúc một mạnh hơn với những hình ảnh trần truồng, nhưng âm hộ đầy lông, những cặp ngực nở nang to tròn của những cô gái, của những người đàn bà mà nó quen biết và cảm thấy thích, rồi thoáng qua hình ảnh mẹ nó, giống y như lúc nãy nhưng khác chăng là nó đang nằm giữa hai chân mẹ mình, chỉ có vậy thôi mà làm nó giật mình, chưa kịp nghĩ ngợi xa gí hơn thì nó thấy ngứa ngứa ở dương vật bản năng trong người nó thôi thúc bàn tay nó làm nhanh hơn tốc độ hơn nữa, mạnh hơn nữa trong hơi thở dồn dập, nó thấy nó nhấp nha nhấp nhổm trên người mẹ nó rồi nó tống một cái thật mạnh thở hắt ra.
– Ahhhhh!!!
Một dòng nước nhơn nhớt tanh tanh trắng đục như sữa vọt ra từ lỗ đái cùng lúc với một cảm giác thống khoái lan dần khắp người, hàng triệu lỗ chân lông trên người như dựng đứng cả lên, nó thấy sướng sướng quá cái sướng mà lần đầu tiên nó được hưởng, tay nó nắm chặt hơn người ưởng lên, cảm giác dịu dần rồi mất hẳn trong người nó thấy nhẹ nhỏm lâng lâng, đưa mắt nhìn xuống nó thấy dương vật nó ướt chèm nhẹp thứ nước nhờn trắng đục, tanh rình, hình như hơi khai khai nữa thì phải, tứ chi trở nên mềm nhũn, hơi thở không còn gấp gáp tim cũng hết đập mạnh, nó thấy mệt mỏi một lúc sau nó bắt đầu thực sự sợ hãi với những điều nó nghĩ và hành động vừa qua, chạy vội vào phòng tắm nó tắm xối nước thật nhiều dòng nước mát làm nó cảm thấy thoải mái, nó để đầu nó vào vòi nước thật lâu dường như để dòng nước cuốn trôi đi những tội lỗi, và những ý nghĩ của nó với mẹ mình.
Trở về phóng Bình nằm lăn ra giường xoải tay chân nghĩ ngợi vẩn vơ rồi chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị, trong mơ nó thấy hai mẹ con nó vui đùa tung tăng trên bãi cỏ, mẹ nó dường như trẻ ra tràn đầy sức sống không ủ dột như những ngày qua, rồi chợt nó cảm tưởng mẹ nó càng ngày càng nhỏ đi rồi thoắt cái biến thành con Hằng bạn gái nó, hai đứa tung tăng đùa giỡn, rồi nó thấy hai đứa hôn nhau bàn tay nó lùa vào áo con Hằng, quái lạ sao vú con Hằng trở nên to quá giống như vú mẹ nó quá, ngước nhìn lên thật bất ngờ nó thấy nó không phải ôm con Hằng mà đang ôm ghì mẹ nó trong lòng, bàn tay đang sờ nắn vú mẹ mình ánh mắt mẹ nó sao lạ quá vừa nghiêm nghị vừa đĩ thõa như khuyến khích nó làm hơn nữa, Bình thật sự sợ hãi không biết làm sao thì chợt giật mình vì tiếng mẹ nó léo nhéo bên ngoài cửa phòng.
– Dậy! Dậy! Con trai muộn giờ học bây giờ…
Mở mắt thấy ánh mắt mẹ chợt nó giật thót mình khi nhìn thẳng vào, nó có cảm tưởng hình như qua ánh mắt mẹ nó biết được nó vừa mơ vừa nghĩ gì, bối rối nó ậm ờ…
– Ư aaa! Rồi… để… co… n… d… ậy… ngay… mà! Vừa nói nó vừa lúng túng với tay lấy cái gối che bộ phận chính giữa người nó đang chĩa thẳng làm u một cục ngay đũng quần sóc ngắn ngủn.
Loan dường như cũng nhận thấy nét bối rối trên gương mặt con rồi nàng chợt hiểu ra, thoảng mắc cỡ nàng đỏ mặt bước đi vào bếp.
– Con mình cũng đã lớn rồi đây! Nó không còn là đứa trẻ bé bỏng ngày nào nữa rồi. Vừa nghĩ nàng vừa lúi cúi dọn thức ăn sáng cho con.
– Chào mẹ! Bình vừa nói vừa bước ngồi vào bàn ăn – mẹ có vẻ khỏe hơn hôm qua rồi đó, đừng buồn nữa nha mẹ dù sao bố cũng đã… nó dừng lại vì biết mình đã nói lỡ lời khi thấy mẹ nó thẫn thờ khi nghe nhắc đến bố nó.
– Con xin lỗi! Nó nói mặt cúi gầm, chăm chú nhìn vào dĩa thức ăn.
– Không sao đâu con!
Ca hai ngồi ăn trong im lặng.
Ăn xong Bình hối hả như chạy khỏi bàn ăn, nó muốn trốn chạy khoảnh khắc u buồn đang vây kín hai mẹ con làm nó thấy ngột ngạt…
– Thưa mẹ! Con đi học. Bình nói với vào khi vừa ra khỏi nhà…
– Ưa! Con đi học nàng lẩm nhẩm nhìn theo cái lưng con trai khuất dần qua cánh cửa, chợt nàng lẩm bẩm…
– Nó lớn thật rồi, mới đó mà hai vợ chồng đã sống với nhau mười mấy năm rồi mắt nàng nhòe đi bởi những dòng nước cứ tuôn ra ào ạt, gục mặt xuống bàn nàng khóc nấc lên.