Chị Hằng dâm đãng – Tác giả thichmbhanoi

Phần 1

Tuấn là nhân vật chính của câu chuyện này, hắn năm nay vừa tròn ba mươi tuổi có vợ tên Nguyệt hai mươi lăm tuổi. Cả hai đang thuê nhà trọ tại quận 12, Nguyệt đang là công nhân xí nghiệp may, công việc tạm ổn định. Riêng Tuấn thì khá bấp bênh làm đủ thứ nghề mà vẫn chẳng ra gì. Lúc thì phụ hồ, lúc thì bốc vác, có dạo lại chạy xe ôm. Hai vợ chồng đã có một con bốn tuổi phải gửi lại cho bà ngoại chăm ở ngoài bắc để vào nam mưu sinh. Gần một năm nay tình hình cũng không mấy khá hơn vì Tuấn vẫn thất nghiệp, thỉnh thoảng lại dính vào các chầu nhậu của xóm nhà trọ nên say xỉn thường xuyên.

Bổng một hôm Tuấn nhận được điện thoại của một đồng hương giới thiệu cho Tuấn việc làm, Tuấn rất vui vì hy vọng sẽ có được việc làm phụ giúp vợ và cũng tránh bớt chuyện nhậu nhẹt cũng không hay mấy. Tuấn cũng thấy xấu hổ với vợ vì chuyện này. Ngày mai Tuấn sẽ đến chỗ hẹn để gặp bạn đồng hương và giới thiệu công việc sẽ làm.

Tuấn hơi bất ngờ vì buổi hẹn lại là căn tin của một bệnh viện lớn tại thành phố, trong lúc chờ khách hẹn đến Tuấn được người đồng hương nói sơ qua về công việc sắp tới.

– Tôi nói cho ông biết là ông là người may mắn lắm mới gặp được gia đình này đó. Ông khéo mà chịu khó nghe lời chỉ dẫn và giúp họ hết lòng đấy nhé!

– Dạ vâng em hứa, em đội ơn bác đã giúp cho em việc này, em sẽ không quên ơn bác.

Khoảng chừng mười lăm phút sau thì có một chị mặc đồ công sở đến bắt tay chào hỏi gã đồng hương:

– A chào anh Sang, đây có phải là người tôi cần anh giới thiệu không?

– Vâng chào chị, anh này tên Tuấn…

– Vâng chào anh Tuấn, tôi là Hằng người quen anh Sang đến gặp anh sáng nay để nhờ anh tí việc đấy mà.

– Vâng cảm ơn chị, tôi đã được nghe anh Sang trao đổi sơ qua rồi ạ.

Sau khi gọi nước uống chị bắt đầu câu chuyện mà chị chờ đợi mấy ngày nay.

– À thôi ta vào việc nhé! Này anh Sang nếu anh thống nhất thì tôi sẽ trả cho Tuấn mỗi tháng 3 triệu được không? Thì tôi sẽ chỉ dẫn ngay cho Tuấn vài việc rồi tôi xin phép các anh phải về cơ quan đang bận khá nhiều việc hôm nay.

Sang lên tiếng trước:

– Chị xem tôi kiếm cho chị thằng này ngoan và chăm làm lắm đấy, chị xem mà cho hắn thêm ít tiền tiêu vặt nữa, hoàn cảnh vợ con nó cũng khá lêu bêu lắm chị ạ!

– Thôi nghe anh kể tôi tin, như vậy tôi sẽ gửi thêm cho chú Tuấn (chị biết Tuấn nhỏ tuổi hơn chị nhiều) 1 triệu nữa để phụ giúp vợ con chú, được chưa nào?

Tuấn nghe và mừng thầm, bởi công việc thì chưa biết thế nào, nhưng với mức lương này nó chẳng bao giờ mơ tới lúc này. Nó chỉ mong có được việc làm là nhất rồi, nó cũng thầm nghỉ chắc người phụ nữ này dễ tính và dễ chịu qua cách nói chuyện.

Thực thì nó chỉ nhận được khoảng 3 triệu tháng đầu và các tháng sau là 3 triệu rưởi như đã thỏa thuận với Sang, gã này là người môi giới công việc nuôi bệnh tại bệnh viện này khá lâu rồi. Tên tuổi gã thì ai cũng biết ở bệnh viện, nhất là những gia đình có hoàn cảnh neo đơn không có ai chăm sóc người bệnh, thì chỉ cần qua gã là sẽ có người chăm sóc ngay, với giá cả thỏa thuận.

Rồi Tuấn và chị Hằng vội vã lên tầng 4 của bệnh viện, đây là dãy chăm sóc cho các bệnh nhân nặng, mất khả năng đi lại. Mọi việc phải cần có sự giúp đỡ của người thân như thay áo quần, lo vệ sinh, thuốc men… Do bệnh viện chỉ dành phục vụ cho cán bộ nên cảnh xô bồ cũng ít thấy và phức tạp như các bệnh viện khác mà Tuấn biết.

Lúc vào thang máy chỉ có hai người mà thôi, Tuấn thoảng nghe mùi nước hoa đắt tiền từ người chị Hằng, làm Tuấn cảm thấy cảm tình với người phụ nữ mà nó mới gặp lần đầu, thấy nó yên lặng ngai chị bèn lên tiếng:

– Trông chú cũng trẻ khỏe và nhanh nhẹn đấy, chị mong chú làm tốt cho ông.

– Ô chị quá khen em, có gì chị chỉ bảo cho em, em sẽ cố gắng hết mình, chị yên tâm…

– Chú nói chị cũng vui rồi đây, mấy hôm nay không có người trông cho ông cụ, ôi vất vả quá chú ạ… Chị thì…

Lúc này đã lên tầng 4 dành cho các bệnh nhân nặng, chị Hằng đưa Tuần đến phòng chăm sóc đặc biệt, đây là khu vực chỉ dành cho những người bệnh là cán bộ cấp cao, khoảng hơn mười phòng chăm sóc loại này, phòng bố của chị nằm phía cuối dãy.

Lúc bước vào phòng thì gặp ngay cô y tá đang vào thuốc cho cụ nên chị bắt chuyện ngay:

– Chào em, hôm nay chị có người đến ở lại chăm sóc cho ông ở đây. Anh này tên Tuấn, chị giới thiệu cho em biết làm quen, có gì em giúp đỡ chú Tuấn mới chưa quen việc.

– Ôi không sao đâu chị, có gì em sẽ chỉ giúp cho.

Tuấn cũng lịch sự chào lại cô y tá:

– Có gì không rõ cô giúp tôi nhé!

– Có sao đâu anh, cũng dễ mà. Có gì không hiểu anh báo em biết nhé. Em sẵn sàng giúp thôi mà.

Tuấn nhìn cô y tá còn khá trẻ tuy không xinh, nhưng cũng dễ nhìn. Đây là lần đầu Tuấn vào nơi này, Tuấn hơi bị thoáng lạnh vì phòng lúc nào cũng bật máy điều hòa. Biết ý Tuấn lần đầu như vậy nên chị lên tiếng:

– Chắc chú mới vào chưa quen, vào đây phải mặc thêm áo khoác mới đủ. Nếu chưa có thì tối nay chị lấy của chồng chị dư mang vào cho nhé. Cũng phải giữ sức khỏe để mà chăm ông cho chị đấy nhé!

Chị nhìn Tuấn cười và cái giọng lên cuối câu nói như lo lắng của người chị dành cho em vậy, nó cảm thấy vui sướng trong lòng. Tuấn thầm nghỉ mình đã gặp được người tốt đây.

Mãi đứng nhìn cô y tá làm thuốc cho người bệnh, giờ Tuấn mới nhìn thấy ông cụ, ông khá hom hem, gầy rộc chắc là nằm ở đây lâu lắm rồi. Tóc lơ thơ còn vài sợi, râu lởm chởm bạc phếch, mắt lờ đờ, miệng há hốc và đặc biệt mũi phải thở bằng oxy đưa vào. Tuấn nhìn cụ thương hại, bắt đầu hôm nay Tuấn sẽ là người cận kề cụ để chăm sóc.

Việc làm thuốc cho ông cụ cũng xong, em y tá đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn chị Hằng và Tuấn, chị nhanh nhảu hướng dẫn qua loa cho Tuấn mấy chuyện lặt vặt rồi đến phần chính là chuyện làm vệ sinh cho ông cụ. Vì ông cụ đã không còn biết gì hết sau lần tai biến, nên chỉ còn sống đời sống thực vật, nên chuyện ăn uống vệ sinh đều không kiểm soát được. Phần này chị hướng dẫn Tuấn khá là chi tiết, Tuấn nhìn chăm chăm chị làm, cái mùi nước hoa bên người phụ nữ trung niên làm hút hồn Tuấn, đứng sát bên chị thật gần để nhìn thao tác chị hướng dẫn mà người Tuấn đờ đẫn ra khi thoáng nhìn thấy khe ngực chị trắng ngần, người chị chắc chắn, thân hình đầy đặn của tuổi 46 như chị nói cho Tuấn biết, dân công sở nên nước da trắng trẻo, đặc biệt bộ mông căng dấy trong chiếc váy đen. Tuấn nhìn bổng nghỉ bậy, giá mà vợ mình được như này nhỉ?

Thỉnh thoảng Tuấn nhổm người lên nhìn chị làm nên ngực Tuấn chạm vào vai chị làm Tuấn thấy thoáng thích thú với người phụ nữ quý phái này. Rồi đến phần tế nhị nhất là lau chùi phía bộ phận sinh dục cho ông khi ông bị ướt nước tiểu, Tuấn nhìn chị làm nhẹ nhàng, gọn gàng và thành thạo. Chị vừa làm vừa hướng dẫn:

– Đến làm phần này, chú phải làm cẩn thận, kỹ càng để vừa sạch vừa để tránh ẩm mốc sinh lở loét cho cụ thì khổ thêm nữa đấy chú nhé!

Vừa nói tay chị đã kéo quần ông cụ xuống hết, một con cu mềm oặt trông thật thảm hại như người bệnh, có điều Tuấn nhìn thấy nó khá dài, Tuấn trộm nghỉ ông này lúc trẻ chắc đã làm khá nhiều bà mê vì cái buồi dài này.

Quay lại thực tế, Tuấn thấy chị không e thẹn gì mấy khi lấy tay cầm con cặc của bố mình vuốt rửa bằng cái khăn ướt nóng, rồi lau tận xuống hai hòn dái thòng phía dưới sâu. Tuấn nhìn chút ngượng ngùng bên người phụ nữ, Tuấn nghỉ chắc là của bố chị nên chị cũng quen và không có ý nghỉ gì. Bổng chị nhìn Tuấn cười rồi nói:

– Đấy chú thấy chưa, làm riết rồi cũng quen thôi. Của bố chị nên chị cũng dễ làm chứ mà của người khác thì thì… chị chịu chết thôi…

Tuấn bẽn lẽn cười xấu hổ:

– Mà em thấy chị tự nhiên với chuyện này thật đấy nhé!

– Tuổi chị giờ cũng già rồi, nên chai lì lắm em ạ! Chuyện này cũng quá thường rồi với chị…

– Vâng em tưởng chị… chị ngại chuyện này chứ?

– Ôi tuổi này mà còn ngại gì nữa em, chị hai lửa rồi (hai đời chồng) đó, tuổi lại sồn sồn, già rồi còn gì để mất mà chú em nói ngại.

Tuấn nghe chị Hằng lần đầu mới gặp mà đã dám thổ lộ như bật đèn xanh cho Tuấn, nên Tuấn càng phấn chấn hơn, chim Tuấn đã cương phía dưới tự lúc nào. Lúc này Tuấn bạo dạn hơn:

– Ôi chị là chị nói thế, chứ em có vợ mà cũng như không à!

– Không là như thế nào?

– Thôi khó nói lắm chị ạ!

Tuấn ngại ngùng vì mới buổi đầu tiên mà nhở chị hiểu khác thì không chừng mất việc, nhưng chị Hằng chẳng chịu dừng vì tò mò:

– Mà chuyện gì, chư cứ nói thử chị có giúp được chú không, chú cứ yên tâm nói cho chị nghe. Không ai biết đâu mà chú ngại cả.

– Thôi để lúc khác em có dịp tâm sự chị hiểu, bây giờ chị về đi làm cho kịp, em đã biết cách chăm sóc cụ rồi chị ạ! Chị về đi.

– Không sao đâu, chị làm sếp mà lúc nào muốn đi làm cũng được, chú cứ thoải mái nói cho chị nghe đi.

Thấy chị mở lòng nó bổng tự tin hơn:

– Số là vợ chồng em vào đây hơn năm rồi, con phải gửi ngoại giữ, vợ em làm công nhân may theo ca, lương cũng không bao nhiêu cả. Em thì thất nghiệp như chị thấy đấy, chỉ có chút sức khỏe đi bốc vác hay phụ hồ qua ngày mà không thường xuyên được. Bạn bè thì thú thật chị hay rủ nhậu nhẹt nên em cũng hơi hư, nên con vợ nó đay nghiến mãi. Dạo gần đây nó đi làm về khuya, nói do tăng ca. Lúc đó em có chút men nên cũng muốn gần vợ, nhưng mà nó khăng khăng từ chối cho em gần, nói đi làm về mệt nghỉ để còn sức mai làm. Em thật xấu hổ lắm mới tâm sự cho chị nghe, vì chị như chị của em và chị nói thì em tin.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *