Lời dẫn chuyện.
Xin chào toàn thể các độc giả thân thương và yêu quý của Cu Zũng.
Cũng đã khá lâu rồi Cu Zũng mới lại kỳ cụi đánh máy viết hầu độc giả. Đam mê thì vẫn vậy thôi, nhưng cuộc sống mà, không ai nói trước được điều gì, cái khó nó bó… mọi cái. Dịch Covid – 19 chắc làm ảnh hưởng nhiều đến anh em nhà ta lắm phải không? Cu Zũng thì bị nó hạ gục luôn, chìm đắm trong khó khăn một đoạn thời gian cũng khá là dài. Nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi thôi các bạn nhỉ.
Hồi tháng 5 năm ngoái, Cu Zũng nhận được thông qua admin một bức thư dài, Cu Zũng xin trích một đoạn cho các bạn đọc:
‘Xin chào!
Tôi không biết là xưng phải xưng chị hay em với bạn nữa vì tôi không biết tuổi thật của bạn. Dù bạn có ở độ tuổi nào thì tôi cũng xin mạn phép được làm quen với bạn.
Tôi xin tự giới thiệu, tôi là tên là Liên, năm nay 45 tuổi. Tôi ở Hà Nội.
Mặc dù đọc truyện sex ở trên truyenheo.net cũng được vài năm rồi, nhưng ngày hôm qua tôi mới nhờ admin với mong muốn nhắn tin cho bạn. Tôi là một người hâm mộ những truyện mà bạn đã đăng trên website này.
Tôi không nghĩ ở trong truyện của bạn lại có hình bóng của chính mình trong đó. Nhưng sự thực lại là như vậy…’
Thư viết rất dài, Cu Zũng chỉ trích vậy thôi. Đọc hết bức thư, tôi thấy chị Liên là một người đa sầu đa cảm, một người phụ nữ cần được chia sẻ những nỗi niềm giấu kín của mình mà ở cuộc sống thật không thể nói cùng ai, nên tôi đã cho email của mình cho chị liên lạc.
Vẫn biết rằng ở trên môi trường này, thật thật ảo ảo lẫn lộn không biết đâu mà lần. Nhưng tôi có linh cảm, chị Liên không nói dối tôi, mặc dù những chuyện chị kể về cuộc sống của mình qua những lần thư qua lại cũng khá là hoang đường, hiếm khi xảy ra, nhiều chuyện lại cùng liên quan đến một người, cũng rất khó tin.
Trong lòng còn nhiều nghi hoặc nhưng tôi cũng không có nói ra với chị bởi có đúng có sai thế nào thì chị chắc chắn là một độc giả thực sự của truyện tôi viết. Thế rồi, có một lần, chị hỏi về cuộc sống của tôi, chị bảo tôi gặp khó khăn vì Covid à vì không thấy em đăng truyện nữa. Tôi cũng chẳng có gì phải giấu cả, nhiều người bị ảnh hưởng chứ đâu có riêng mình đâu.
Thế rồi, chị nói muốn gặp tôi ngoài đời thật, bởi chị nói chị làm ở Ngân hàng, trưởng phòng tín dụng cá nhân của một chi nhánh, biết đâu chị có giải pháp nào đó giúp tôi thì sao. (Tôi xin giấu tin Ngân hàng chị đang làm việc).
Vậy là 2 chị em trao đổi số điện thoại, add nick zalo của nhau. Khi nhìn vào ảnh Avatar của chị, tôi ngỡ ngàng bởi chị thật sự có một khuôn mặt rất đẹp, nói theo ngôn ngữ của anh em mình là có một khuôn mặt rất dâm, rất cuốn hút. Nhưng đó là ảnh thôi, ngoài đời không biết thế nào. Tôi có dặn chị chỉ được nhắn tin Zalo cho tôi vào giờ hành chính, bởi tôi không muốn việc này làm ảnh hưởng đến gia đình nhỏ bé của mình, vợ tôi hoàn toàn không biết tôi là một tác giả viết truyện sex trên truyenheo.net. Chị rất hiểu chuyện và đồng ý ngay.
Và cuối cùng, chúng tôi gặp nhau. Khi nhìn ảnh chị trên Zalo tôi ngỡ ngàng bao nhiêu thì khi đối diện với chị ở hai bên bàn café tôi ngơ ngác hơn bấy nhiêu. Bởi chị quá đẹp, đẹp từ khuôn mặt, đôi mắt, cánh mũi, đôi môi, đến dáng người. Và hơn cả, trông chị trẻ hơn quá nhiều so với độ tuổi 45 mà chị nói, nhất là chị còn đang mặc bộ đồng phục áo dài màu tím của ngân hàng nơi chị công tác.
Thấy tôi ngơ ngác, chắc chị cũng đoán được thắc mắc của tôi, chị lấy CCCD ra đưa tôi xem rồi cất giọng mượt mà như thách thức khả năng chịu đựng của tôi: “Chị sinh năm 1976, tin chưa?”
Liếc qua CCCD của chị, tôi mới thực sự tin chị đã 45 tuổi. Trẻ đến nỗi mà tôi cứ ngỡ chị chắc chỉ hơn 30 là cùng.
Nhưng khi ngồi nói chuyện với chị, có dịp nhìn kỹ khuôn mặt chị, ẩn trong lớp trang điểm nhẹ nhàng của chị vẫn hằn lên những vết nhăn của năm tháng, ở đuôi mắt, ở vầng trán. Tôi đã thực sự tin chị đã 45 tuổi rồi.
Cả một buổi sáng, 2 chị em nói chuyện đủ thứ trên đời, về cuộc sống, về gia đình, đồng nghiệp. Khi nói đến chuyện của tôi, chị không giúp được gì nhiều bởi để vay được tiền của Ngân hàng thì phải có tài sản thế chấp, mà tôi thì không có, hay nói đúng hơn là tài sản cũng đang thế chấp rồi. Chị cũng đưa thêm một giải pháp là “Vay kinh doanh hộ gia đình”, không cần tài sản thế chấp, chỉ cần chứng minh phương án kinh doanh có hiệu quả, cái này chị giúp được. Nhưng tôi sợ kinh doanh lắm rồi, nhất là trong giai đoạn này. Thế là thôi, chị buồn so vì không giúp gì được cho tôi.
Đối với tôi thì không sao cả, bởi tôi xác định đến gặp chị không phải là để tìm kiếm nguồn tài chính. Rồi nói qua chuyện của chị. Chị nói, chị muốn tôi giúp chị viết lại cuộc sống của chị, hay đúng hơn là những gì chị đã trải qua trong cuộc đời tính đến thời điểm này.
Tôi hỏi chị sao chị không tự viết, vì tôi thấy qua những lần trao đổi thư từ với tôi, ngôn ngữ của chị cũng khá ổn. Chị bảo chị có thử viết rồi, viết được khá nhiều nhưng khi đọc lại nó cứ lủng củng không đâu vào với đâu. Vì vậy chị muốn nhờ tôi viết lại, chị cung cấp dữ liệu từ cuộc sống thực của chị. Và tôi đã đồng ý.
Đó là hoàn cảnh ra đời của “CHUYỆN CỦA LIÊN” tôi sẽ gửi tới độc giả trong thời gian tới.
Có thể khi đọc chuyện, có một số người tin, một số người không tin là có thật. Nhưng dù thế nào cũng xin đừng buông lời chê trách, bởi nhân vật chính của câu chuyện sẽ đọc từng comment của độc giả. Tôi không muốn chị buồn, bởi cuộc đời chị cũng lắm chuyện buồn quá rồi.
Được sự nhất trí của chị Liên, trong chuyện, tôi đã đổi địa danh, đổi tên nhân vật so ngoài đời thực để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chị.
Thân ái…
Cu Zũng.
“Tít tít tít tít”, đồng hồ báo thức 6: 30 sáng hàng ngày vang lên từ chiếc điện thoại Iphone 7 plus của tôi vang lên, tay phải quơ lên chiếc tapdluy đầu giường để tắt chuông theo thói quen, mặc dù mắt vẫn nhắm tịt nhưng tôi quơ trúng mới lạ chứ, cũng không cần mở mắt, tôi chỉ cần chạm vào màn hình thôi là điện thoại tắt chuông luôn, thế mới tài chứ. Iphone thật là hiện đại.
Còn tay kia, e hèm, cái tay kia mới là cái đáng nói nè. Tay trái tôi đang cầm “cậu bé” anh chồng thân thương. Ôi zời ơi, mềm oặt à, chả thích tẹo nào. Trên mạng người ta hay nói, “thằng bé” của đàn ông thường hay cứng ngắc vào buổi sáng sớm, ấy là ám chỉ đối với thanh niên giải trẻ đương độ vào xuân thôi. Chứ ông xã tôi cũng xuyn xuýt 45 rồi còn trẻ trung giề, với lại, tối qua, hai vợ chồng trước khi đi ngủ cũng “làm nháy” rồi. Giờ ỉu cũng phải thôi.
Ô chết tôi quên không giới thiệu, tôi tên là Liên, năm nay tôi 40 tuổi rồi đấy, sinh năm 1976, tuổi Bính Thìn. Gia đình nhỏ hạnh phúc của tôi gồm có 3 thành viên, người đang bị tôi “bóp chim” là ông xã tôi, ảnh tên Trường, chồng hơn tôi 5 tuổi, sinh năm 71. Từ giờ tôi tự xưng hô gọi mình là Liên nhé, cho nó tình cảm.
Chả giấu gì các bạn, vợ chồng Liên quen nhau từ khi tôi còn là sinh viên trường Đại học Tài chính, hồi đó anh học trường Mỏ. Hai trường ở gần nhau ở Chèm nên sinh viên qua giao lưu rồi quen nhau. Nhắc mới nhớ cái hồi xưa ấy, Liên là một cô gái xinh đẹp có tiếng của trường Tài chính, anh Trường tán Liên từ hồi Liên còn năm 2 nhưng hồi đó Liên gặp chuyện sốc về gia đình nên chẳng có tâm trạng gì yêu đương với lại lúc đó còn sợ sợ đàn ông. Đến khi Liên tốt nghiệp mới dần mở lòng mình và nhận lời yêu anh. Sau khi Liên nhận lời thì mới là lần 2 đứa cầm tay nhau đầu tiên.
Rồi thì chúng tôi cưới nhau sau 2 năm Liên ra trường và vừa mới được vào làm việc tại một ngân hàng. Còn anh Trường thì xin vào làm việc tại một Công ty khai thác mỏ của Nhà nước có trụ sở tại Hà Nội.
Lúc đầu cuộc sống của 2 vợ chồng cũng khó khăn lắm, ảnh thì suốt ngày phải đi công tác, đến các vùng khai thác mỏ, quặng của công ty làm việc có khi vài tháng mới về nhà được 1 lần. Liên thì mới chân ướt chân ráo bước chân vào lĩnh vực ngân hàng, ở bộ phận tín dụng cá nhân.
Nhưng rồi, kể từ ngày lấy nhau đến nay đã 15 năm. Biết bao khó khăn vất vả đã ở lại phía sau. Giờ đây, Liên đã là trưởng phòng tín dụng của một Chi nhánh, trong tương lai, có thể Liên sẽ được cất nhắc lên vị trí Giám đốc Chi nhánh, cấp trên đã phím cho Liên phấn đấu rồi.
Còn chồng Liên thì đã là Giám đốc công ty. Mặc dù công ty đã Cổ phần hóa, chức Giám đốc nói nôm na cũng chỉ là làm thuê, trên Giám đốc còn có Hội đồng quản trị, Chủ tịch Hội đồng quản trị. Nhưng nói gì thì nói, Giám đốc cũng oai ra phết, đồng lương lại khá cao.
Gộp thu nhập của 2 vợ chồng lại, cũng ngót nghét được 70 triệu/tháng. Như vậy là quá ổn cho gia đình Liên, nhất là cả 2 vợ chồng đều là người ở quê lên Hà Nội mưu sinh lập nghiệp. Tài sản tích lũy của vợ chồng đến thời điểm hiện tại là ngôi nhà 5 tầng khang trang do tự tay vợ chồng Liên mua đất làm nhà. Ngôi nhà hơn 50m2 nằm trong một con ngõ khá to ở khu Hoàng Cầu – quận Đống Đa, gần chỗ Liên làm, hơi xa chỗ anh làm một chút nhưng anh đi làm bằng oto nên không vất vả gì.
Và tài sản lớn nhất của 2 vợ chồng có được chính Nhóc Con đáng yêu. Là sản phẩm đơm hoa kết trái của tình yêu chân chính. Cháu tên Tuấn, ở nhà vợ chồng Liên vẫn gọi là Nhóc Con. Hồi đó đặt tên con, chồng bảo con lớn tên Tuấn, đứa tiếp sau con gái hay con trai cũng đặt là Tú. Ấy thế nhưng cũng vì cuộc sống hồi đó còn khó khăn, vợ chồng Liên chỉ sinh được Nhóc Con rồi thôi.
Nhóc Con năm nay 15 tuổi, vừa mới vào cấp III xong. Kể ra cũng đáng tự hào về Nhóc Con thật đấy, bố mẹ cũng không có nhiều thời gian kèm cặp nhưng từ bé Nhóc Con đã rất ngoan, học rất giỏi và vừa thi đậu vào trường cấp III có tiếng của quận. Và hổng biết là Nhóc Con thừa hưởng gen di truyền của ai (chắc là của mẹ rồi, ahihihihihihi!!!) Mà cực kì đẹp trai và men lỳ nhớ. Giờ Nhóc Con đã cao 1 mét bẩy, hơn mẹ chút ít thôi vì mẹ cũng không kém đâu, 168 cm là chiều cao của mẹ.
Trở lại với thực tại, Liên sục con chim nhỏ bé của chồng vài phát rồi cấu cấu vào ti anh:
– Anh ơi, dậy đi. Đến giờ rồi. Hôm nay anh phải đi làm sớm đấy.
Chồng Liên chắc vẫn còn muốn ngủ thêm vì mệt. Cho chết cơ, hôm qua hăng lắm cơ. Bình thường, hai vợ chồng “làm chuyện ấy” thì đều chia sức cho đỡ mệt, một nửa là Liên nằm ngửa cho anh nhấp, nửa còn lại thì Liên ngồi lên “cưỡi”. Nhưng hôm qua không hiểu ổng lấy đâu sức mà dập từ đầu đến cuối, lại còn bắt Liên chổng mông chổng tĩ lên để thúc từ phía sau. Thế chả mệt à. Cũng mươi phút chứ có ít ỏi gì đâu. Mặc dù Liên cũng chưa lên đỉnh, nhưng thế cũng là mãn nguyện rồi. Vợ chồng ở với nhau được 16 năm rồi, chồng vẫn còn xung được như thế là tốt rồi. Chứ không phải như trên truyện, trên phim, cứ đè nhau ra là cực khoái ngay được. Liên cũng đang vào cái độ tuổi như hổ như lang theo sinh lý phụ nữ. Nhưng Liên cũng biết điều không đòi hỏi chồng quá đáng, Liên có cách riêng của mình đề cân bằng, cách gì thì để từ từ Liên nói cho các bạn nghe nhé.
Anh Trường nghe tôi gọi, mắt nhắm nghiền nhưng sục ngay tay vào trong quần Liên, Liên có thói quen ngủ không mặc quần lót mà chỉ mặc cái quần dài mỏng hoặc quần cộc nên chả mấy chốc mà tay anh đã ở ngay trên bề mặt “cô bé”, Liên ưỡn lên một chút để ngón tay anh rà sát vào hột le cho nó sướng, tội gì, chồng mình mà lị, chồng mình làm cho mình sướng tội gì mình không sướng.
Nhưng thôi, nay còn có việc, không dây dưa được. Liên tiếc đứt ruột nhưng buộc phải kéo tay anh ra, khiếp, mới có tí mà đầu ngón tay anh cũng dinh dính chút nước nhờn rồi. Sáng nào chả thế, bướm nhỏ của Liên chả tiết ra một chút dịch nhờn, thế nên sáng nào Liên cũng phải rửa bướm mới đi làm được.
– Này anh, dậy đi. Hôm qua anh bảo sáng nay có cuộc họp gặp Chủ tịch mới về nhận chức đó.
Nghe đến đây, chồng Liên chồm dậy, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của anh đến là tội nghiệp và có phần đáng yêu nữa. Cái khuôn mặt già chả ra già, trẻ chả ra trẻ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chỉ muốn chịn… vào.
– Mấy giờ rồi?
– 6 Rưỡi rồi. Nhanh còn kịp.
Vậy là chồng Liên tung chăn, như một cái lò xo phi vào trong toa lét đánh răng rửa mặt. Nhà Liên có 5 tầng, mỗi tầng 1 phòng ngủ và wc khép kín, vợ chồng Liên ở tầng 2, tầng 3 Nhóc Con ở, tầng 4 để không. Tầng 5 có cái phòng thờ và một nửa là ban công phơi quần áo.
Liên mỉm cười, lắc đầu nhìn thái độ buổi sáng hôm nay của chồng. Bình thường thì ổng thong thả còn chán, bởi ổng là Giám đốc mà, đi muộn ai dám nói ổng đâu. Nhưng nay có lãnh đạo cao hơn tới Công ty, nghe đâu là con trai của chủ tịch cũ, bố nhường ghế chủ tịch cho con ấy mà. Thế nên chồng Liên mới vội vội vàng vàng như vầy.
Trước khi ra khỏi phòng, Liên ghé vào nhà vệ sinh hỏi anh:
– Anh có ăn sáng không để em nấu luôn, nhanh thôi chắc vẫn còn kịp.
Chồng Liên mồm đầy kem đánh răng, lắc đầu nguây nguẩy, nhìn Liên qua gương:
– Hông, uộn ồi.
Liên vừa đóng cửa vừa dặn:
– Thế anh nhớ ra đầu ngõ mua gói xôi của cô Hằng rồi mang lên ôtô mà ăn.
Dặn thế thôi chứ Liên biết anh chẳng làm, bởi tính anh ưa sạch sẽ, không thích mang đồ ăn lên ôtô ám mùi.
Phận đàn bà thật là khổ, các anh phải thương cho chị em chúng em đấy nhớ, hết gọi chồng, giờ Liên phải gọi con đây.
Từ bé, Nhóc Con đã có một thói quen là chỉ dạy khi Liên đánh thức. Lớn lên rồi, Nhóc Con có thể tự đặt chuông báo thức trên điện thoại của mình, nhưng hễ lần nào Liên dặn là y rằng cu cậu gân cần cổ lên làm nũng là muốn mẹ gọi dậy cơ. Liên thì chiều Nhóc Con, ai bảo ngoan, đẹp trai lại dễ thương cơ. Nên cũng đã thành thói quen, sáng nào Liên cũng sang phòng Nhóc Con để gọi cu cậu dậy đặng còn đi học.
Lên tầng 3, Liên cứ tự động mở cửa vào thôi, cửa phòng Nhóc Con vợ chồng Liên không bao giờ cho khóa trong, cũng là đề phòng có chuyện gì đó bên trong xảy ra và cũng là để dễ bề kiểm soát. Độ năm trở lại đây thì vợ chồng Liên mỗi lần vào phòng con đều gõ cửa vài cái cho có lệ rồi mới vào, chứ hồi Nhóc Con còn nhỏ là cứ thế mở vào thôi, chả gõ ghiếc gì sất. Nhưng buổi sáng thì không phải gõ vì cu cậu đã dậy đâu mà gõ làm gì cho mất thời gian.
Phòng Nhóc Con lúc nào cũng thế, rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Một cái giường 1,5m kê ở góc phòng, cạnh giường là bộ bàn ghế học sinh, ở góc phía đối diện là cái tủ quần áo. Vợ chồng Liên đều sắm đồ tốt cho con, bàn ghế và tủ, giường đều là gỗ thịt, đặt theo mẫu hết. Không đắt lắm nhưng cũng không phải là hàng rẻ tiền hay bày bán ở Đê La Thành gần nhà.
Trên tường, cu cậu dán 2 cái hình cầu thủ mà mình ưa thích, nào là Ronaldo, Ibrahimovic. Một lần Liên có hỏi, “Con thích Ronaldo và Ibrahimovic, tại sao con không thích Messi, mẹ thấy nhiều người thích Messi mà, bố Trường chẳng hạn?”, Cu cậu trả lời ngay tắp lự với dáng vẻ rất am hiểu bóng đá và tự hào về thần tượng của mình: Con thích Ronaldo và Ibrahimovic vì đó mẫu cầu thủ mạnh mẽ, không ẻo lả như Messi”. Đấy đấy, có gu phết. Nói về chuyện bóng đá, thì 2 bố con đều thích bóng đá nhưng lại thần tượng 2 cầu thủ khác nhau, những hôm mà Real đá Barca thì thôi rồi lượm ơi, nhà như cái chợ vỡ. Ấy thế nhưng chuyện bóng đá cũng góp phần mang lại sóng gió cho đình Liên về sau này, nhớn ra phết, chuyện này Liên kể cho các bạn nghe sau.
“Roẹt”, Liên kéo rèm cho ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào bên trong rồi mới lại gần giường.
Con trai Liên đắp một cái chăn mỏng tới tận cổ, chỉ để lộ ra khuôn mặt. Con vẫn thở đều đều vì Liên thấy ngực con phập phồng rất có nhịp, ánh sáng vào mà không hề nhíu mắt, chứng tỏ cu cậu vẫn hoàn toàn chìm trong giấc ngủ.
Ôi giời, giai đẹp là đây chứ đâu. Liên lắc đầu mỉm cười nhìn con trìu mến:
– Sau này tốn gái lắm đây.
Mẹ nào chả coi con mình là nhất. Mà đúng thế thật, Liên nhìn thấy Nhóc Con sao nó đẹp trai ơi là đẹp trai, mặt vẫn còn có chút non non búng ra sữa, nhìn yêu chết đi được. Khuôn mặt cũng có chút gọi là nam tính, góc cạnh ra phết. Lông mày rậm rạp, trán cao cao, cái cằm vuông vuông, sống mũi chót vót cứ như là phẫu thuật thẩm mỹ. Mái tóc thì đen láy ra. Ngắm con đến gần phút đồng hồ với biết bao điều tự hào, tự hào vì không biết mình nặn kiểu gì mà ra thằng con đẹp trai thế.
Theo thói quen, Liên vỗ nhẹ vào má con:
– Dậy đi Nhóc Con. Muộn rồi.
Vỗ vài cái không bõ bèn gì, tuổi ăn tuổi ngủ có khác, Nhóc Con chỉ mở cái môi chép chép vài cái rồi lại đóng lại. Cũng đã muộn muộn rồi, nên Liên kiên quyết gọi con dậy cho bằng được. Nghĩ là làm, Liên túm lấy một đầu chăn ở chỗ cổ của con rồi dùng lực kéo một phát từ trên xuống. Phải tung chăn như thế này, cu cậu thấy lạnh mới nhanh tỉnh, thỉnh thoảng Liên vẫn hay làm như thế.
Nhưng lần này có một chút khác biệt. Khi chiếc chăn hoàn toàn rời khỏi người Nhóc Con, Liên giật bắn người vì đập vào mắt Liên là trọn vẹn một vật thể không hề “nhóc con” chút nào. Theo phản xạ có điều kiện khi nhìn thấy cái đẹp, Liên cho một tay lên che cái miệng đang há hốc của mình lại để khỏi thốt ra thành lời câu:
– Ồ!!!
Đó là câu cảm thán xen lẫn ngạc nhiên. Toàn bộ dương vật của Nhóc Con ở bên ngoài chiếc quần đùi khi nó được kéo xuống ngang đùi.
Cảm thán là vì cũng khá lâu rồi mà Liên không nhớ là bao lâu nữa, Liên lại nhìn thấy dương vật của Nhóc Con, từ hồi Nhóc Con học cấp II là Liên không tắm cho con nữa. Từ bấy đến giờ cũng được 4 năm rồi. Liên quên béng đi mất là con đã dậy thì, người lớn lên thì mọi thứ cũng phải lớn theo chứ.
Ngạc nhiên là bởi, “thằng em” của Nhóc Con sao ngược với cái tên quá vậy trời. Nó không hề nhóc con một chút nào. Chả biết so sánh với ai khác ngoài anh chồng đẹp trai dễ thương cả, vì một điều đáng tự hào là thực tế ngoài đời, cái “chim chim” duy nhất mà Liên nhìn thấy là của chồng (còn có phải cái duy nhất chui vào người Liên không thì Liên không nói đâu, đây là cái bí mật sống để dạ chết mang theo của Liên, nhất định Liên ứ nói cho các anh biết đâu), thì còn to hơn một chút, đặc biệt nó còn trắng hơn, mịn màng hơn chứ không gân guốc đến phát ghét như của chồng. Chắc là do Nhóc Con còn bé mà. Nhóc Con vẫn còn chưa lớn hết đấy. Còn một lý do nữa làm Liên há hốc mồm ngạc nhiên, chính là “thằng bé” đang chĩa thẳng lên trời, nhìn thôi cũng biết là nó cứng ngắc à, chẳng như của anh Trường hồi nẫy.
Nhưng rất nhanh, Liên lấy lại tinh thần, lấy lại vị thế của người mẹ, sự việc xảy ra quá nhanh (và quá nguy hiểm), Liên đắp lại chăn cho con như chưa hề kéo xuống. Rồi lay lay vai con thật mạnh:
– Dậy đi Nhóc Con. Muộn rồi, mẹ phải xuống nấu ăn sáng đây.
Khi thấy con nhíu nhíu mắt “vầng” một tiếng khá nhẹ Liên mới vội ngoảnh mặt đi chỗ khác rồi nhanh chóng bước chân ra khỏi phòng con. Lúc đó Liên không hề nhận biết được rằng, khuôn mặt mình đỏ hồng lên một cách kỳ lạ.
Vừa đi vừa vỗ vỗ vào ngực mình, Liên thở hắt ra:
– Cũng may là cu cậu không nhìn thấy. Ơn giời!!!
Liên xuống tầng 1 chuẩn bị đồ ăn sáng cho 2 mẹ con. Tầng 1 có phòng khách ở phía ngoài, phía trong 2/3 là nhà bếp, 1/3 là cầu thang đi lên tầng, 1 WC dưới gầm cầu thang. Hồi đó mua mảnh đất này hơn 50m2, vợ chồng Liên tính toán nên xây nhà thụt vào trong một ít, để chừa bên ngoài một khoảng sân nhỏ gần chục m2 để xe máy và trồng mấy chậu cây cho nó có không khí ở quê. Chứ thành thị tiệt người và xe hổng có cây cối gì buồn chết đi được.
Vậy là các anh tưởng tượng ra được phần nào bố cục căn nhà của Liên rồi chứ. Các anh nhớ cho nhé vì nhiều chuyện mà Liên kể sau này liên quan đến căn nhà này lắm đấy.
Liên úp một bát mì tôm, ốp la quả trứng gà ăn kèm cho cu cậu. Còn Liên ăn sáng thì đơn giản hơn. Tuổi trung niên ăn uống phải hết sức chừng mừng để giữ cân nặng, Liên chỉ hâm nóng 1 cốc sữa tươi, lát ăn kèm với gói bánh AFC là đủ.
Đặt bát mì của con ra bàn ăn, Nhóc Con đánh răng rửa mặt, chuẩn bị quần áo đi học xong sẽ xuống ăn. Còn Liên tranh thủ lên phòng làm công việc cá nhân của mình.
Phòng ngủ của vợ chồng Liên cũng khá rộng vì mỗi tầng thiết kế có 1 phòng, không như nhiều nhà khác làm cầu thang giữa, mỗi tầng chia thành 2 phòng. Trong phòng có WC khép kín nên tiện rất nhiều thứ, nhất là được thoải mái, tự do. Mà Liên thích nhất là… Ahihihihihi!!! Nói đến đây hơi ngượng mồm, thích nhất là được ở truồng trong phòng. Cảm giác được ở truồng trong một phòng kín, có mỗi một mình mình (có thêm ổng xã nữa cũng chả sao, càng thích).
Đánh răng xong, Liên cởi bộ quần áo ngủ đang mặc trên người xuống, chỉ có áo và quần ngoài thôi. Như hồi nãy Liên đã nói với các anh rồi, đi ngủ Liên không có thói quen mặc quần lót, trừ hôm nào đèn đỏ thì bắt buộc phải mặc thôi. Mặc quần lót đi ngủ nó cứ bị dính dính vải quần vào bím khó chịu lắm. Thành ra, thói quen này bắt đầu từ ngày lấy chồng và duy trì cho đến tận hôm nay.
Trút hết quần áo trên người xuống, Liên soi mình trước gương. Ui cha mạ ơi! Ai trong gương kia mà “ngon” đáo để hén. Trong phòng ngủ chỗ tủ quần áo và trong WC Liên đặt 2 tấm gương dài để soi toàn thân, cũng là để chỉnh trang quần áo và nhìn thấy toàn bộ thân thể mình.
Cho Liên thủ dâm tinh thần một chút các anh ha! Tuổi 40 của Liên nói già chẳng phải già, nói trẻ cũng chẳng trẻ nữa, con lớn tướng rồi cơ mà. Nhưng Liên vẫn tự thấy mình đẹp. Chả nói đâu xa, mấy đứa làm ở cơ quan có đứa nào được thân hình vẫn gọi “nuột” như Liên.
Liên cao một mét sáu tám, cũng thuộc dạng cao của phụ nữ Việt mình, nặng đâu đó khoảng 56 – 57 kg, vừa chuẩn chỉ số BMI. Ai cũng nói Liên có khuôn mặt rất đẹp, vừa sắc sảo lại vừa thông minh, mấy chị em, anh em trong chi nhánh nói vậy. Sếp trực tiếp của Liên là anh Thục trưởng chi nhánh nói vậy, mấy Sếp lớn trên Hội sở chính thỉnh thoảng gặp cũng nói vậy. Nhiều nhất là khách hàng nam giới đều toàn khen Liên xinh thôi. Mấy ông ấy còn trêu Liên là yêu quái, Liên xị mặt hỏi sao bảo em là yêu quái, các ông ấy thường bảo: Xinh đẹp và giỏi giang như em không là yêu quái thì là gì, phim Tây Du Ký chiếu đầy đấy thôi. Và người cuối cùng hay khen Liên xinh (hoặc có thể là bị ép buộc phải khen) là ông xã của Liên. Nhưng anh ấy đểu lắm, đã khen xinh thì chớ là còn kèm thêm câu này nữa mới chết chứ: “Đã xinh lại còn… dâm”. Chả thế à, mỗi lần ổng ấy khen vậy, Liên lại hành cho một trận cho chừa cái tội nói người ta dâm.
Lướt qua cái cổ cao ngần của mình, Liên nhìn vào cặp ngực. Cái này đáng tự hào đây, nhìn từ xa không hề to đâu các anh nhé, nhưng đo mới biết, vòng ngực của Liên đủ 90 cm đấy. Chẳng qua dáng người Liên cao nên nhìn nó không đồ sộ thôi. Cặp vú của Liên không nhếch lên giống gái mới lớn nhưng không hề xệ xuống giống mấy chị em cùng tuổi đâu. Nó chĩa ra phía trước như thách thức kẻ đối diện. Trên cặp vú của mình, Liên ưng nhất là 2 đầu ti, ơn giời nó vẫn giữ được màu hồng hồng tia tía, không bị thâm đen, quầng vú cũng nho nhỏ chứ không bị lan rộng ra hai bên. Cũng may, hồi sinh Nhóc Con thì Liên chỉ được nghỉ có 4 tháng thai sản nên cai sữa cho Nhóc Con rất sớm. Thế nên giờ vẫn giữ được màu. Nói về đầu ti, hôm nào phải cảm ơn Nhóc Con mới được. Ô, cảm ơn sao ta? Chẳng lẽ lại vạch đầu ti ra nói: Mẹ cảm ơn Nhóc Con vì đã bú mẹ ít nên ti mẹ mới hồng? Nói thế cu cậu lại đòi bú tiếp thì có mà chít em à…
Eo Liên phẳng lì như sân bóng đá. Không chút mỡ thừa. Cái này là thành quả bao nhiêu năm của Liên ăn uống giữ gìn. Năng làm việc nhà, mỗi lần lên sân thượng phơi quần áo là Liên lại đứng uốn éo, ngoáy mông qua lại gọi là thể dục, không biết mấy anh hàng xóm có rình trộm không nữa. Hôm nào phải để ý mới được. Nhưng có được vòng eo này, Liên phải cảm ơn anh chồng đáng yêu của mình mới được. Chả là thế này, anh hay cho mình cưỡi. Hihihihihihi… Ngượng ghê, kể đến chuyện này lại ngượng mới chết chứ. Mỗi lần ngồi lên bụng anh là Liên lại tập thể dục, sàng sảy, ngoáy ngoáy… kiểu vậy. Thế chẳng tập eo thì là giề. Xém quên, eo Liên 62cm.
Giờ đến cái khúc quan trọng nhất của người đàn bà, cái khúc này là mấy anh hay để ý lắm, Liên biết thừa nhưng cứ kể đấy. Làm gì được nào? Vòng 3 của Liên săn chắc, không núng nính nhưng đàn hồi vô cùng tốt, vỗ phát ra tiếng đét luôn. Mông Liên đẹp lắm, đẹp như mấy cô người mẫu luôn ý, dùng kính lúp cũng chẳng tìm ra lấy một vết sẹo nhỏ, chỉ còn vài đường rạn mờ nhạt mà phải ghé sát mắt vào mới nhìn thấy thui. Quả mông này khi Liên mặc áo dài thì thôi rồi Lượm ơi, cứ gọi là… căng đét. Thế mới có chuyện buồn cười mỗi lần vợ chồng Liên quan hệ, chả là mỗi lần chả đó uống rượu về bị vợ bắt trả bài, ông dập mãi chả ra thì kêu Liên chổng mông cho ông thúc từ phía sau. Mà mỗi lần chơi ở tư thế này, ông nhanh ra hẳn, hỏi ổng sao vậy, ổng nói: “Vừa đ… vừa nhìn đít em thì bố thằng Tây nào chịu được”. Chết thật, suýt nữa thì Liên phọt ra từ bậy, ngượng mồm chết. Từ bậy Liên chỉ nói khi… ấy ấy thôi. Hổng nói lúc này đâu.
Một khoảng rừng rậm rạp, đen nhánh mọc trên một khoảng đồi cao, đó là những thứ mà Liên nhìn thấy lúc này khi nhìn “cô em gái” của mình. Khi đứng thế này, tất nhiên Liên chả nhìn thấy nội thất bên trong, chỉ nhìn phớt bờ mu thôi. Liên không có thói quen cạo và tỉa lông, mọi thứ cứ để tự nhiên, cái gì tự nhiên chả tốt nhất phải không các anh. Với lại, chồng Liên không thích con gái không lông. Một lần, Liên có hỏi, anh có thích em cạo lông không, thấy mốt con gái bây giờ họ thích vậy. Nhưng anh kiên gạt phắt ý kiến của Liên đi ngay, anh bảo: Nhìn như trẻ con ấy thích gì mà thích. Ấy thế là Liên chẳng cạo bao giờ, để tự rụng cọng nào thì rụng thôi. Lông Liên mượt, độ xoăn vừa phải nên vẫn giữ được độ dài. Mà hay phết nha, lông cũng không trườm ra phần bẹn đâu, chỉ mọc quanh quẩn ở phần mu thôi, cũng không lan xuống bên dưới nên có lần đi biển, Liên vẫn tự tin mặc bikini mà không sợ bị người khác nhìn trộm lông.
Rồi, mu tả cho mấy anh vậy thôi, giờ Liên nói đến đôi chân của mình. Nói đến chuyện này lại nhớ hồi cấp III trường làng. Hồi đấy có một chuyện thế này, chả là cái thầy giáo viên thể dục thấy chân Liên dài, lại toàn được điểm 10 môn thể dục, nhất là cái vụ chạy nhanh nhất bọn con gái, hơn ối thằng con trai nên mới ghi danh Liên thi tuyển vào đội điền kinh của huyện. Hồi đó có biết và định hướng gì đâu. Cứ nghĩ là được lên đội tuyển của huyện thì oai và tự hào lắm. Thế là Liên đi thi thật. Khốn nỗi đúng cái hôm đi thi thì… đèn đỏ mới chết chứ. Thế là không đạt, còn khóc nữa chứ. Nhưng thế kể cũng may, hồi đấy mà trúng tuyển có khi lại là vận động viên rồi, chả có chuyện mà kể cho các anh nghe. Rồi, kết luận là chân dài miên man, thẳng đuột, chả gì Liên cũng cao mét sáu tám mà lị.
Thôi, không tả tự thân nữa, nhanh còn xuống ăn sáng với Nhóc Con. À quên, còn cái cuối, Liên trắng à nha, hông được như trứng gà bóc thì cũng như mông em bé, gọi là trắng hồng ra ấy. Đến mình nhìn còn thích nữa là chồng. Chết thật, chả biết sao, dạo này Liên hay tự sướng như vậy. Có lẽ là do tâm lý, đến cái tuổi này chỉ sợ mình già đi, mình xấu đi, chồng chê con ghét thì mất hết niềm tin vào cuộc sống. Thế nên Liên vẫn hay tự bảo mình, tự khen mình, tự thủ dâm tinh thần mình là mình đẹp nhất, mình là nhất. Thế đấy.
Liên với tay lấy vòi hoa sen, chuyện quan trọng nhất phải làm vào mỗi buổi sáng ngoài đánh răng rửa mặt ra còn là… rửa hến. Dâm thủy tiết ra cả đêm, sáng mà không rửa thì cả ngày đố mà làm được việc gì cho ra hồn.
Có thêm một thói quen nữa mà Liên cũng Cam Lộ Lộ ra cho các anh biết luôn, là buổi sáng, Liên không đi vệ sinh nhẹ (đi đái đó, không nói ra trực tiếp vì Liên ngượng lắm) vào bồn cầu mà dồn vào lúc rửa hến này đái luôn. Cái này một công đôi việc nha, vừa đỡ tốn nước bồn cầu, lại vừa rửa được hến sau khi xong.
Trước khi xịt nước vào cô em gái, Liên sờ qua nàng nhẹ nhàng một cái gọi là vỗ về an ủi. Thui chết rồi, ô sao hôm nay lại nhoe nhoét nước thế này. Sáng nay lúc anh Trường mó qua, cũng gọi là có nhưng không nhiều như thế này. Liên mới ngó xuống xem, xém chút nữa ngã ngửa ra luôn, cứ phải gọi là lóng lánh ánh sao. Hến Liên màu hồng đào, âm vật thòi lòi, hai mép he hé, âm đạo nho nhỏ xinh xinh. Những sự đẹp đó ngày nào Liên cũng nhìn nên không để ý lắm, chỉ rặt một suy nghĩ trong đầu tại sao hôm nay đứa em này lại nhiều nước như vậy. Chả có nhẽ!
Liên giật bắn mình, tự vỗ vào bướm một phát rõ đau cho chừa cái tội hư. Bởi một ý nghĩ khá là điên rồ vừa nảy ra trong đầu Liên, Liên cũng mong là không phải như vậy: “Không lẽ, tại vì mình vừa nhìn thấy… của Nhóc Con?”.
Vừa xè xè vừa xịt nước, Liên rửa thật kỹ, cho thật sạch thứ nước vừa rỉ vì lý do hoang đường kia. Liên ngửa đầu lên nhìn trần nhà vệ sinh, một thoáng lo sợ không rõ lý do chập chờn đến. Rồi Liên lại tự trấn áp mình: Không thể, không thể nào, Nhóc Con và mình là mẹ con mà. Trùng hợp thôi. Trùng hợp thôi. Hôm nay cũng là ngày mình rụng trứng, nứng hơn bình thường là phải rồi.
Với suy nghĩ đó trong đầu, Liên yên tâm phần nào hơn về chuyện phát sinh với cô bé của mình.
Trở lại phòng ngủ, chuẩn bị quần áo đi làm.
Thật là tẻ nhạt, nói đến chuyện mặc đồ đi làm. Người ta thì quần này áo nọ, nghĩ hôm nay mặc gì, phối đồ gì, màu gì cho hợp. Còn Liên không. Liên ghét cái thằng cha lãnh đạo nào của Ngân hàng mình nghĩ ra cái trò bắt nhân viên phải mặc áo dài đồng phục của Ngân hàng đi làm đủ các ngày trong tuần, đủ các tuần trong tháng và đủ các tháng trong năm. Các chị em khác ở Chi nhánh thường mặc quần áo bình thường đến cơ quan rồi mới thay áo dài, nhưng Liên thay luôn ở nhà cho tiện vì từ nhà Liên đến Chi nhánh chỉ mất có 5 phút đi xe máy thôi. Làm như thế cách rách vì phải mang thêm quần áo, đến cơ quan lại phải cởi truồng ra thay, ai làm thế.
Vừa thở hắt ra vừa mặc bộ đồ lót đồng màu trắng. Ghét thêm một cái nữa là gì, là quần lót cũng phải mặc màu trắng, chỉ có màu trắng và màu trắng, tuyệt không được màu khác. Tất nhiên cái thằng cha lãnh đạo đó không có quy định phải mặc quần lót màu gì. Nhưng hỡi ôi, cái quần ngoài nó màu trắng, không lẽ mặc quần lót màu đỏ. Mặc thế có mà nhân viên ngân hàng bị hiếp dâm hết à, còn ai dám làm nghề ngân hàng nữa.
Bộ quần áo lót đã yên vị trên thân, Liên mặc vào cái quần dài, xoay mông lại một cái, tủm tỉm vì… căng. Hì hì hì!!! Nói gì thì nói, quần của áo dài cũng tôn dáng và tôn mông ra phết à. Cũng may tí mặc áo vào cái tà áo che bớt đi rồi đấy, không thì ngượng chả dám ra đường nữa.
Cài nốt cái khuy bên bờ vai, Liên xoay một vòng để tà áo màu tím tung bay trước gương. Ô kia, một người phụ nữ mặn mà, đằm thắm, dịu dàng trong bộ áo dài truyền thống màu tím, bộ ngực căng tràn phía trước, bờ mông lẳn phía sau là mình sao? Liên lại cười khi nhớ lại hầu như sáng nào cũng thế, mỗi lần Liên mặc áo dài thì ông xã thể nào cũng tìm cớ này cớ nọ để ngắm vợ. Sáng nay ổng bận đi sớm nên không ngắm được thôi.
Trang điểm nhẹ nhàng rồi cầm cái túi xách, Liên đi xuống ăn sáng, cũng 7 giờ hơn rồi.
Đứng ở đầu cầu thang, Liên khẽ khàng đi từng bước xuống, áo dài theo bậc thang khẽ tung lên hạ xuống. Liên cảm thấy mình như đang catwalk vậy. Nhưng ai mặc áo dài sẽ hiểu cái cảm giác này. Khi khoác nên bộ áo dài, tự bản thân người mặc cũng cảm thấy mình nên nhẹ nhàng hơn, nữ tính hơn, bởi hơn hết, đây là áo dài truyền thống của người phụ nữ Việt Nam. Chẳng ai mặc áo dài mà chạy hăm chạy hở, đá thúng đụng nia cả.
Và khán giả duy nhất đang nhìn mà solo này của Liên còn ai khác ngoài Nhóc Con. Từ bậc thang đầu tiên, Liên đã nhìn thấy cu cậu há hốc mồm, bên trong vẫn còn mấy sợi mì tôm ngước lên nhìn mẹ. Gì vậy chứ, chỉ là áo dài thôi mà, kín như bưng có gì mà nhìn, à mà không, có hở ra một vệt hai bên sườn, làm lộ ra một đoạn thịt phần eo trắng nõn.
Không phải chứ, mọi hôm Liên chẳng để ý gì đâu, nhưng từ cái chuyện hồi ban sáng giờ thành ra Liên lại nghĩ, lại liên tưởng. Hai con mắt của Nhóc Con như muốn lòi ra, mồm há không ngậm vào được.
– Này này, nhìn gì thế. Mau ăn đi còn đi học.
Nhóc Con nhai vội rồi nuốt đến ực một cái, uống cốc nước cho khỏi nghẹn rồi giơ ngón tay cái của mình lên:
– Mẹ mặc áo dài đẹp thật.
Liên sướng rơn cả người. Phụ nữ mà, được khen xinh ai chả thích, kể cả người khen có là con mình đi chăng nữa cũng thích như thường. Nhỏ nhẹ cắn một mẩu bánh AFC, Liên tủm tỉm nhìn Nhóc Con một cách vô cùng trìu mến:
– Cha bố nhà anh, chỉ được cái dẻo miệng. Áo dài nào mà chả đẹp.
Cu cậu được đà lấn tới, lắc đầu nói tiếp:
– No, no, no. Ý con là mẹ rất đẹp, nhất là khi mẹ mặc bộ áo dài này, trông càng đẹp hơn.
Buổi sáng hôm nay thật đẹp, nhất là được bắt đầu bằng một lời khen của con giai mình. Liên nghĩ mình thật hạnh phúc, có một gia đình nhỏ bé. Nơi đó có chồng yêu thương, có con trai ngoan. Cuộc sống với người phụ nữ đôi khi chỉ cần có vậy, chả cần cao sang gì đâu. Mãi như thế này thì tốt biết bao. Trách yêu con:
– Thôi ăn đi ông tướng, nhanh lên không muộn học.
Nhóc Con tự đi học bằng xe đạp điện, từ nhà xuyên qua đoạn Trần Quang Diệu, Chùa Bộc, Phạm Ngọc Thạch là đến trường cấp III con học, ở khu Kim Liên. Cu cậu gật lấy gật để:
– Vâng, nói thật mà mẹ chả tin.
Liên hỏi thêm:
– Rồi, tôi biết rồi, tôi đẹp, tôi xinh được chưa. À, thế trưa nay lại về nhà Quang ăn cơm à?
Nhóc Con thường học cả ngày ở trường, chỉ có mỗi thứ 4 là 3 tiết buổi chiều được về sớm, còn các ngày khác thường học từ sáng đi đến 5h chiều mới tan học. Thế nên buổi trưa thường ăn cơm ở ngoài rồi chiều vào học luôn.
– Vâng, cô Mỹ Anh bảo trưa nay bác đi mua bánh mì trứng ốp la pate ở Thái Thịnh cho bọn con.
Kể thêm cho các anh được biết, Nhóc Con con nhà Liên chơi thân với 2 thằng bạn nữa, một đứa tên là Quang, một đứa tên là Minh. 3 Đứa chơi thân với nhau từ hồi học lớp 6. Đến lớp 10 thì thi và đỗ cùng 1 trường nhưng bị phân về 3 lớp khác nhau vì nhà 3 đứa ở khác Phường. Nhưng không biết thế nào mẹ thằng Minh và mẹ thằng Quang xin chuyển lớp được. Vậy là 3 đứa lại học chung 1 lớp. Kể cũng lạ, 3 đứa này chơi thân với nhau một cách bất bình thường, đi đâu cũng dính nhau như sam, người ngoài không biết lại tưởng chúng nó bê đê. Buổi trưa thỉnh thoảng 3 đứa vẫn hay rủ nhau về nhà thằng Quang, vì nhà nó gần trường, khu Phương Mai, đi bộ cũng về đến nhà. Mẹ Quang là chị Mỹ Anh thì mở cửa hàng đồ lót bán ngay tại nhà dưới tầng 1 nên thường ở nhà, buổi trưa nấu nướng cho bọn trẻ cũng tiện. Liên và em Thùy Trâm là mẹ thằng Minh vẫn thường đưa tiền cơm trưa cho chị Mỹ Anh để nấu ăn cho bọn chúng. Ăn uống ở ngoài giờ cũng không tin tưởng được nên có chị Mỹ Anh nấu ăn trưa cho cũng yên tâm.
3 Đứa con chơi thân với nhau, thành ra 3 chị em cũng dần dần trở nên thân thiết. Chị Mỹ Anh hơn Liên 1 tuổi còn Thùy Trâm thì kém Liên một tuổi. Sàn sàn tuổi nhau nên cũng hay trao đổi qua lại. Có lần cả nhà Liên, cả nhà Thùy Trâm còn kéo đến nhà chị Mỹ Anh nấu nướng ăn chung với nhau.
Chị Mỹ Anh thì ở vậy với con. Nghe chị nói là chị ly hôn với chồng được chục năm rồi. Nhưng chị không đi bước nữa vì sợ thằng Quang khổ. Còn gia đình Thùy Trâm thì cũng hao hao gia đình Liên, đầy đủ vợ chồng. Thùy Trâm thì làm kinh doanh buôn bán đồ cơ khí trên phố Đê La Thành, đoạn gần Hào Nam. Chị em Liên có một nhóm Zalo chung do chị Mỹ Anh lập, tên nhóm là: “Hội 3 mẹ tâm lý”. Mục đích là để trao đổi công việc liên quan đến bọn trẻ là 3 bà mẹ lại nói với nhau, dần dà nói đủ thứ chuyện trên đời, cuối cùng thì toàn chuyện chị em phụ nữ với nhau. Lâu dần, chị Mỹ Anh có kinh ngày nào là Liên biết, em Thùy Trâm hôm qua quan hệ với chồng như thế nào cũng kể lên đây. Hài chết đi được. Nhưng kể cũng hay, cuộc sống đỡ tẻ nhạt.
– Ừ, ăn uống cẩn thận, không nghịch ngợm không cô Mỹ Anh lại mắng cho.
– Cô chẳng mắng đâu mẹ, bọn con ngoan mà. À mẹ. Cuối tuần ông nội lên ở với nhà mình à?
– Ừ, cuối tuần ông lên.
Chuyện bố chồng Liên lên Hà Nội ở với vợ chồng Liên đã được bàn bạc thống nhất từ trước rồi. Cuối tuần này anh Trường về quê đón ông lên. Lúc đầu Liên cũng hơi có suy nghĩ về chuyện này. Gia đình Liên quen sống 3 người, giờ có thêm người vào ở kể cũng có nhiều cái bất tiện. Nhưng Liên nghĩ kỹ rồi. Việc phải làm và trách nhiệm phải làm thôi.
Nhà chồng Liên quê ở Lạng Sơn, cái vùng mà có lễ hội “Rước của quý” độc đáo nhất vùng Đông Bắc Bộ ấy. Vài lần Liên dự lễ hội mà ngượng chín hết cả người ấy. Buồn cười lắm.
Mẹ chồng mất cũng được chục năm rồi, hồi Nhóc Con được 5 tuổi thì mẹ chồng Liên mất. Từ đó đến nay, bố chồng Liên vẫn ở một mình. Giờ ông đã 65 tuổi rồi, anh Trường quyết tâm đón ông lên đây tiện bề chăm sóc, cho ông dưỡng già. Ghị mãi ông mới lên đấy.
Thế là hết thời gian đầu giờ sáng. Anh Trường chồng của Liên đi làm, hôm nay gặp mặt cu Sếp mới, là chủ tịch hội đồng quản trị công ty. Gọi là cu Sếp vì nghe anh Trường bảo mới có 30 tuổi. Con trai Liên, Nhóc Con đi học, buổi trưa sẽ về nhà của Quang bạn nó ăn trưa rồi chiều học tiếp. Liên thì đi đến chi nhánh để bắt đầu ngày làm việc mới của mình, giờ Liên ít phải ra ngoài gặp khách hàng cá nhân vì mình đã là Trưởng phòng tín dụng cá nhân, Liên chỉ trực tiếp làm việc việc với khách hàng có món vay lớn, trên 50 tỷ thôi. Rồi cuối tuần này, bố chồng Liên lên ở với gia đình Liên, không biết làm dâu có khó không nhỉ?