Gần đây nhà họ Chu rất bận rộn, bởi vì trong nhà có việc lớn: Con út nhà họ Chu – Chu Tư Niên – sẽ mang bạn gái về nhà ăn Tết. Tin tức này đến đột nhiên khiến ông Chu trở nên luống cuống, ngay lập tức gọi điện bảo bốn thằng con trai đang làm công trên huyện về nhà.
Em trai có bạn gái, lại còn định mang về nhà, bốn ông anh trai nghe thấy vậy thì vô cùng quan tâm, buông hết công việc trong tay trở về nhà ngay lập tức.
Cách ngày con út về mấy ngày, năm người đàn ông cùng nhau chuẩn bị mọi thứ: Mỗi căn phòng cũ nát đều được quét tước tỉ mỉ sạch sẽ, rồi lên trấn trên xa xôi mua chăn đệm cùng các đồ dùng sinh hoạt mới, ngày cuối cùng còn giết một con heo lớn.
Mọi thứ trong nhà đều đã sắp xếp chuẩn bị đâu vào đấy nhưng ban đêm ông Chu vẫn bị giày vò đến không ngủ được, theo lời con út nói bạn gái nó là người thành phố, không phải tỉnh lẻ, mà là thủ đô.
Ông Chu chỉ từng may mắn được tới huyện trên một lần, nhìn thấy sự phồn hoa của nơi đó, con gái trên huyện không giống với con gái trong thôn, bởi vậy ông không thể tưởng tượng được thủ đô là như thế nào, con gái ở thủ đô sẽ ra làm sao.
Điều này làm ông lo lắng vô cùng, sợ sẽ tiếp đãi không chu đáo làm con gái người ta chịu uất ức, rồi sợ con bé sẽ ghét bỏ nơi nông thôn heo hút này, bởi vậy ông thở dài trong lòng mấy tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ông Chu cùng bốn người con trai cùng thay một thân quần áo mới, mang theo tâm tình thấp thỏm chờ mong xuống chân núi chờ. Thôn của bọn họ ở vị trí xa xôi, ngày thường đi họp chợ ở trấn trên cũng mất đến hai tiếng, trong núi tuy cũng có đường núi nhưng xe không thể tới tận nhà, chỉ có thể đến chân núi, mà căn hộ của nhà họ Chu ở giữa sườn núi, trên núi chỉ có ba bốn hộ gia đình.
Chờ tới khi mặt trời lên cao rốt cuộc mấy người họ mới thấy trên con đường trước mặt xuất hiện một chiếc taxi màu đen, từ từ tiến tới rồi dừng ở trước mặt họ. Người xuống xe đầu tiên là Chu Tư Niên, cậu trông trắng trẻo thư sinh, thân hình cao gầy, hai tay xách hai cái ba lô cười nói với ông Chu: “Ba chờ lâu rồi phải không ạ?”
“Cũng mới xuống núi thôi, không lâu.”
Ông Chu cười hàm hậu, tiếp lấy hai chiếc ba lô từ trong tay cậu, mắt nhìn chằm chằm vào trong xe.
Khi ông sắp trở nên buồn bực thì một đôi chân trắng nõn vươn ra ngoài cửa xe, ngay sau đó người nọ bước xuống, ánh mắt ông chuyển dần lên phía trên, người đó mặc một chiếc váy màu đen, bên ngoài mặc áo khoác ngắn màu ghi, mái tóc dài màu nâu xoăn nhẹ mềm mại, theo từng cử động đôi khuyên đeo trên tai va chạm với nhau leng keng…
Ánh mắt ông lia tới gương mặt, ngay lập tức trước mắt ông sáng ngời: Cô bé có khuôn mặt hình trái xoan trắng trẻo, dưới hàng mi dài là đôi mắt vừa to vừa sáng, khi cười rộ lên thì cong cong thành hình trăng non, đôi môi đầy đặn hồng nhuận. Ánh mắt ông lại như vô tình rơi xuống ngực cô, hô hấp lập tức dừng lại, váy khoét cổ chữ V lộ ra một khoảng ngực nhỏ trắng nõn, theo từng cái hít thở mà phập phồng lên xuống, bộ ngực căng tròn đầy đặn, khe ngực sâu thẳm khiến người nhìn phải tưởng tượng…
“Ba, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, cô ấy là Trương Tiểu Phúc, mọi người gọi cô ấy là Tiểu Phúc là được…” Thấy mọi người nhìn đến ngây người, Chu Tư Niên cười khẽ, lên tiếng giới thiệu cho người nhà.
“Được, được…” Mặt ông Chu nóng lên, thu hồi tầm mắt, không thể trách ông nhìn chằm chằm, thật sự thì bạn gái của con út này không nói sinh ra trông như đóa hoa, mà dáng người cũng là trăm người mới có một… Ông buông ánh mắt xuống, lại không cẩn thận dừng ở trên cặp đùi trắng ngần thẳng tắp của Trương Tiểu Phúc, ông nghĩ thầm đẹp thì đẹp thật nhưng đang giữa mùa đông, con gái mặc phong phanh như vậy không sợ lạnh sao…
Từ khi Trương Tiểu Phúc bước xuống xe thì vẫn luôn quan sát phản ứng của mấy người đàn ông này, thấy những người đàn ông cao lớn cường tráng nhìn mình không rời mắt thì khóe miệng liền cong lên.
“Con chào ba!” Trương Tiểu Phúc cười tủm tỉm bước lên trước, đột nhiên ôm chặt lấy ông Chu, nhón mũi chân, hôn mạnh lên gương mặt ngăm đen cương nghị của ông. Ông Chu giật mình ngây người, không có bất cứ phản ứng gì, chỉ cảm thấy một đôi môi mềm mại trên mặt, mang theo một dòng điện nhẹ xẹt qua trong lòng.
“Được, được!” Sau khi lấy lại tinh thần, ông kích động nở nụ cười, phản ứng của cô bé khiến lo lắng trong lòng ông vơi đi rất nhiều. Trương Tiểu Phúc lại tiếp tục đi tới bên bốn anh em nhà họ Chu, mỗi người hôn một cái. Đối với sự nhiệt tình của cô, mọi người vừa âm thầm thở phào lại vừa có hơi không quen.
Sau khi Chu Tư Niên khiêng ba chiếc vali lớn từ trên xe xuống, trả tiền cho tài xế, taxi lập tức rời đi.
“Các anh, nhiều đồ như vậy, chắc em đành phải làm phiền các anh…” Chu Tư Niên giản dị, đồ của mình cũng không nhiều, ba cái vali lớn đều là của Trương Tiểu Phúc.
Anh cả Chu Siêu vẫn luôn không dám nhìn thẳng Trương Tiểu Phúc, chỉ cảm thấy bạn gái của thằng năm này giống như tiên nữ vậy, nhìn một cái chính là khinh nhờn, nói chung chính là trong lòng anh có hơi không được tự nhiên, nghe thấy lời thằng năm thì không nói một lời liền nhấc cái vali lớn nhất lên vai.
“Cái này thì để anh!” Anh hai Chu Dũng nhìn vào mắt Trương Tiểu Phúc thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn chính mình thì ngay lập tức nhấc chiếc vali to thứ hai lên, vốn tưởng rằng một cô bé thì không có nhiều đồ, nhưng vừa khiêng lên vai thì đầu vai đột nhiên hạ xuống một chút.
“Anh hai giỏi quá, bên trong đều là đồ trang điểm của em, có phải rất nặng không ạ?” Trương Tiểu Phúc cười khanh khách hỏi, tuy gương mặt Chu Dũng ngăm đen nhưng ngũ quan cũng khá được, đôi mắt sáng ngời có thần, đáng tiếc là áo bông mùa đông quá dày đã che khuất dáng người của bọn họ…
“Anh ấy có gì mà giỏi, người khỏe nhất nhà là anh kìa!” Anh ba Chu Cường vừa nghe thế thì trong lòng có hơi không phục, lập tức khiêng cái vali cuối cùng lên một cách nhẹ nhàng, nói với Trương Tiểu Phúc: “Tiểu Phúc, sau này em sẽ biết trong nhà này anh giỏi nhất!”
Trương Tiểu Phúc cười dịu dàng: “Vậy ạ?”
“Đương nhiên!”
Cô nhướn mày, mấy anh em nhà này, đúng là không tồi!
Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn về phía Chu Tư Niên: “Tư Niên, nhà của chúng ta ở đâu vậy?” Nghe thấy cô nói nhà của chúng ta, trong lòng Chu Tư Niên nóng lên, nắm tay cô, ngẩng đầu chỉ chỉ phía trên, “Ở trên núi, còn phải đi nửa tiếng nữa.”
Trương Tiểu Phúc ngẩng đầu nhìn, cảm thấy ngọn núi này rất cao, lại cúi đầu nhìn giày của mình, dẩu dẩu môi, ôm cánh tay cậu lắc lắc nói: “Tư Niên, giày này của em làm sao leo núi đây, chỉ sợ chưa tới lưng chừng núi đã lăn xuống rồi…”
Chu Tư Niên nhìn giày của cô, nghĩ nghĩ, liền cười: “Đơn giản thôi, anh cõng em lên là được rồi.”
Trương Tiểu Phúc quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Anh gầy như vậy, cõng em ấy à, đừng nói là leo núi…”
Da mặt Chu Tư Niên đỏ lên, giải thích: “Tiểu Phúc, thật ra nhìn bên ngoài anh gầy vậy thôi chứ cởi áo ra cũng có thịt, em biết mà…”
“Nhưng đây là lên núi, em sợ anh làm em ngã…” Tất nhiên Trương Tiểu Phúc biết cậu chỉ nhìn bên ngoài thì gầy nhưng thật ra vẫn có cơ bắp, chẳng qua cô đang có kế hoạch khác, cô đảo đảo mắt nhìn về phía anh tư Chu Quý, “Em thấy để anh tư cõng em thì an toàn hơn.”
“Cái này…” Chu Tư Niên cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng trông bộ dạng dẩu môi của bạn gái thì nào dám không thuận theo, hơn nữa đối với việc cõng bạn gái lên núi thật ra trong lòng cũng thấy không đảm bảo lắm, em út như cậu không giống với các anh thường xuyên lao động, về mặt sức lực đúng thật là không bằng bọn họ.
“Anh tư…” Cậu muốn nói lại thôi. Chu Quý nhìn vào mắt Trương Tiểu Phúc, không nói nhiều lời, chỉ ngồi xổm xuống. Trương Tiểu Phúc liền không khách khí cười nói: “Vậy em cảm ơn anh tư!” Nói xong thì ném túi xách LV cho Chu Tư Niên, rồi bước tới cúi người ôm lấy cổ Chu Quý.
Chu Quý chỉ cảm thấy trên lưng có một thứ mềm mại đè xuống, còn mang theo một làn nước hoa thoang thoảng làm lòng hắn rung động, gương mặt ngăm đen trở nên ửng hồng, hắn vội lấy lại tinh thần, hai cánh tay vòng ra sau lưng, sau khi do dự vài giây thì cắn răng nâng cặp mông vểnh của Trương Tiểu Phúc lên…