Cô gái đi xe đạp điện

12h khuya, nó đang thả hổn với cốc chivas 18 đầy ụ trong cái không khí ngập mùi shisa, rượu và người. Hai bên tai chat chúa tiếng nhạc sàn từ bàn DJ cùng tiếng hô hào hưởng ứng của hàng trăm cái miệng.

– Quẩy lên anh em ơi…

– Lên nóc nhà nào…

Ông MC hôm nay khá là có duyên, rất biết moi móc cảm xúc của khách. Hoặc cũng có thể là không khí ngày cuối tuần khiến người ta buông thả, dễ bộc lộ cảm xúc hơn. Chỉ có nó với đám đệ vẫn ngồi đây đảo mắt quan sát tất cả, cảnh giác. Với nó, cái chốn thiên đường này ( hoặc cũng có thể là địa ngục), không phải là nơi giải trí, cũng chẳng phải đam mê. Nó là công việc.

– Ôi giời ơi, anh ơi. Nai tơ kìa.

– Đâu đâu? – tiếng mấy thằng khác ồ lên.

– Kinh vãi, đồng phục cơ đấy. Đ.m chúng mày ơi, trường điểm. – Một thằng hào hứng.

– Bổ tổ sư, cái loại lớp 9 cô giáo lấy chồng học chưa hết cấp 2 như mày mà cũng biết trường điểm cơ à?

– Mày thì hơn gì tao, hồi xưa tao chăn được con rau trong đấy. Trường này tởm đấy không chạy được đâu. Em này diễn thô quá, đóng giả nữ sinh thì phải chọn trường nào thấp thấp tí. Cái trường ấy toàn bọn đầu to, tóc cận. Lấy đâu ra hotgirl thế này.

– Vãi chưa, gọi cả chai Chivas luôn. Ra đong đưa tí đi anh em ơi. Hàng rồi, hàng rồi. Ra nhanh không mấy con PR lại tới gây sự thì mất vui.

– Ngồi đấy, đang làm việc, đừng có dọa khách, kệ mẹ nó. – Nó gằn tiếng sau khi hít một hơi thuốc dài.

– Uầy chúng mày ơi, anh Kiên hôm nay tử tế này.

– Hay là đến tháng.

– Đại ca, đại ca hôm nay khó ở ạ, sao lại khó chịu thế.

Nó trầm ngâm không trả lời, bar của nó từ xưa đến nay tiếp đủ loại thành phần. Cave, đĩ điếm, đâm chém, nghiện ngập, công chức, giáo viên, sinh viên và dĩ nhiên học sinh cũng không hiếm. Các em học sinh hàng ngày thơ ngây trong màu áo trắng, hồn nhiên phù má phùng mỏ pose hình lên facebook, nhí nhảnh thơ ngây trong lớp học như thế nào thì nó không biết, nhưng đến đây, khó có thể phân biệt các em với một dancer thực thụ. Áo ngắn, quần đùi, váy hai dây,quẩy, uốn éo và lắc. Cũng khó có thể phân biệt các em với gái PR, cũng rượu, cũng phề phà điếu man trắng như ai ( dù có thể sau đó lại khục khặc vài tiếng ho làm duyên) nhẹ hơn thì cũng shisa, cốc – tai. Cũng zô, cũng chúc tụng, cũng ôm ấp, hôn hít, sờ soạng. Lẽ dĩ nhiên, làm gì có ai tới đây để uống cô – ca và ngồi nghe nhạc. Đó là cái mác sành điệu và đôi khi con người ta gán lên người quá sớm.

Nhưng cô bé này thì khác, kinh nghiệm hai mươi năm nhìn đời từ đôi mắt cận này khiến nó cảm thấy. Có một chút ánh sáng nhẹ nơi quầy bar chỗ cô bé ngồi. Đôi mắt to, mái tóc dài nửa buông nửa buộc, nó cố nheo mắt nhìn về phía ấy, gương mặt cũng được, có nét thùy mị, hoặc đã phải rất mất công ngồi trang điểm để tạo ra một vẻ thơ ngây, không mùi sương gió.

– Cho phép anh mời em một ly nhé? – một thằng ku tóc vàng chóe lại gần tay nâng ly rượu vàng sóng sánh tựa mật ong, nở một nụ cười quyến rũ theo phong cách sở khanh.

– Một ly đây không uống đâu, nếu là đàn ông có bản lĩnh ngồi đây uống hết cả chai xem nào? – Con bé hếch cái mũi cao lên thách thức.

– À được, em ơi, lấy anh chai Chivas 18 anh kí gửi lần trước. Thẻ đây.
Thằng ku rút ví ném ra cái thẻ rượu lên bàn bar. Rồi lại quay sang cười với con bé.
– Được, để xem bé có bản lĩnh gì nào.

Nó lắc đầu thất vọng, hóa ra cũng chả sáng sủa gì cho lắm, nó đã tự huyễn hoặc mình bởi lẽ cái chỗ con bé ngồi là quầy bar, đèn có sáng hơn một chút cho nhân viên đếm tiền và pha rượu dễ hơn. Tuy nhiên nó cũng phải công nhận, con bé hóa trang khéo, hoặc cũng có thể nó là học sinh thật. Thêm việc nữa là nó rất khôn, lấy cả một chai rượu và dĩ nhiên sẽ có thẻ gửi rượu lại, điều đó khiến nó ngang nhiên thành khách VIP và việc nó có đong đưa ai ở đây, là quyền của khách, không một con PR nào ở đây dám tỏ thái độ. Dù chai rượu kia, chút nữa chắc nó không phải bỏ ra một xu. Nó ngoảnh mặt đi chán chẳng buồn để ý đến cái hiện tượng có hơi chút lạ lạ này nữa, sau lưng vọng lại tiếng zô, zô liên tục, giọng non choẹt. Mấy thằng đệ tiếc rẻ.

– Phí của chưa, có thằng hốt mất hàng rồi.

– Phí cái bí, mẹ mày nữa, hàng này cỡ mày có tiền bao đủ không? Nhẹ thì đêm nay cũng mất cả tháng lương con ạ.

– Trời đâu thương kẻ nghèo hèn, đau xót làm sao. Nào em tự phạt mình một ly. Anh em, uống. Hai ba…zô… Hai ba…zô… hai ba uống…

Nó lại quay trở lại với đám đệ. Vị rượu ngọt ngọt cay cay, trôi qua cổ họng. Và tự cười về cái sự lơ đãng khi nãy của mình.

– Quẩy đi em ơi, lên đi em.lên nóc nhà nào

Tiếng thằng MC làm cả quán bar giật mình chú ý. Cả đám trố mắt ra nhìn. Con bé áo trắng đang lắc như điên bên cạnh thằng tóc vàng. Bàn tay thằng kia uốn éo, nhưng dù mắt kém đến mấy nó cũng nhận ra là thằng khốn ấy đang lợi dụng để cởi cái áo sơ mi kia ra. Đám đông ở dưới hò reo phấn khích. Mẹ chúng nó chứ, có vài đứa ngấm cỏ mẹ nó rồi. Hai ba con khác lên tụt mẹ nó áo hai dây ra, thực ra thì chúng nó có tụt áo ra hay không thì cũng thế, chẳng bớt được bao nhiêu là vải. Nhưng tất cả phấn khích lắm. Nhạc đang chùng bỗng bốc lên hẳn. Tất cả đã bỏ bàn đứng dậy, vài đứa còn ngáo ngơ không hiểu chuyện gì cũng nhảy cồ cồ lên như phải thuốc cố xem chuyện gì đang xảy ra trên sàn. Nó tự dưng thấy ngứa mắt, có một cái gì đó đéo ổn ở đây chút nào. Nó đang… đéo biết ra làm sao nữa. Nó gào lên trong át tiếng nhạc đang đập rung cả áo sơ mi.

– Lôi con bé ấy xuống, lôi nó xuống.

– Cái gì cơ, đang vui mà anh. – Mấy thằng đệ cực kì phấn khích vừa lắc vừa trả lời nó.

Nó rút bộ đàm ra, gầm lên như thú dữ.

– An ninh đâu, an ninh đâu. Lôi con bé áo trắng trên bar xuống.

– An ninh nghe rõ. – Tiếng đáp trả lạnh lùng trong tai nghe.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *