6h30, Nam yên vị trên chiếc ghế quen thuộc với ly cafe sữa. Anh về ngôi trường huyện này cũng đã được gần 2 năm rồi, không dài cũng không ngắn, chỉ có lương là lâu lên thôi.
Anh hóng ra cửa, chờ 1 cái gì đó, cũng là quá quen thuộc với anh, hay nói đúng hơn là cái mà anh mong chờ nhất mỗi ngày.
Uyên, cô giáo viên về trường sau anh một năm, cũng đã đến. Cô bước vào phòng, mỉm cười với anh, rồi tiến đến bàn của mình ở trước mặt anh 1 chút. Uyên khẽ vén vạt áo dài và ngồi xuống. Và đây chính là cái giây phút “quen thuộc nhất” mà Nam trông chờ mỗi buổi sáng. Cặp mắt Nam nhíu lại, cố xoáy vào cái mông “tròn lẳn và săn cón” (cách anh ví von trong đầu) hiện ra rồi khẽ đặt xuống ghế. Chỉ một tíc tắc thế thôi mà Nam cảm thấy nó như bữa ăn sáng mỗi ngày của mình, không thể thiếu được. Vũng vì cặp mông ấy mà Nam đã bỏ cả mấy ngày để nghiên cứu clip những cuộc thi hoa hậu, so sánh số đo các thí sinh và rút ra kết luận: Vòng 3 của Uyên là 92, đúng y như năm sinh của em.
Nhìn tổng thể thì Uyên cũng có thể gọi là 1 chân dài, 1 hoa hậu, ít ra là đối với Nam và hầu hết các thầy giáo trong trường. Uyên có khuôn mặt baby cực kỳ dễ thương, em cao tầm 1m67, trắng trẻo và có phần quý phái. Ba của Uyên là Phó Giám Đốc Sở Xây Dựng, gia đình bề thế. Sở dĩ Uyên về dạy ở 1 trường Huyện thay vì 1 trường ở Trung Tâm Thành Phố một phần do tính tự lập của em và cũng 1 phần là Sếp nhà ta không muốn điều tiếng “chạy việc cho con”, không tốt cho toan tính cưa ghế của lão Giám Đốc Sở còn 2 năm tại vị. Sau này có lúc Nam nhớ lại thời điểm này và thầm nghĩ: Đúng là Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa cho mình.
Quay lại căn phòng và cặp mông, Nam xoay xoay ly cafe trên tay và mắt thì vẫn ở chỗ “cần định vị”. Uyên có 1 thân mình “chuẩn không cần chỉnh”, và đương nhiên mông em cũng “không thiếu chẳng thừa” 1 tí lipid nào cả. Uyên thích mặc những chiếc quần lót minisize, chắc chỉ to hơn những chiếc G – String 1 tẹo. Nên chỉ khi vén vạt áo lên thì mới nhìn thấy cái dấu hằn của quần lót dưới lớp vải bóng áo dài.
Nam thầm cảm ơn chị Hiệu Trưởng vô tình sắp Uyên ngồi ngay “vị trí đắc địa” đó, mở đường cho một chuyện tình sướng “hơn đỉnh Phù Vân” của Nam. Nam đặt ly cafe xuống bàn, lấy viết tô đậm cái ngày 16 trên tờ lịch bàn, sẽ không ai hiểu Nam tự nói với mình rằng hôm nay là ngày bắt đầu cho quyết tâm chinh phục Uyên, hay nói đúng “tâm tư nguyện vọng” của Nam là chinh phục bờ mông quyến rũ kia cho bằng được.
Nam nghĩ tới Uyên, tới chức Giám Đốc Sở tương lai của cụ nhạc, tới căn biệt thự to uỳnh bên bờ sông, tới chiếc Camry bóng lộn biển số 01357, Nam nghĩ tới… Tùnggg Tùnggg Tùnggg… giờ thì Nam phải nghĩ tới 2 tiết vật lí dài đăng đẳng của lớp 12a7 toàn học sinh cá biệt. Nam đừng dậy, xách túi, lướt ngang qua Uyên và không quên liếc nhìn cặp ngực phập phồng kèm câu chào cũng quen thuộc: Anh lên lớp trước nhé Uyen!
Uyên khép cửa, khẽ nhăn mặt với cái mùi nồng nồng trong WC của Giáo Viên. Cô leo lên ngồi chồm hổm, cách mà cô tránh cái màu ố vàng của cái nắp bồn cầu cũ kỹ. Tiếng xè xè rõ to làm Uyên hơi ái ngại. Sáng nay chị 9 giúp việc nấu sẵn cho cô 1 bình mía lau bự, bảo cô mang theo uống cho mát người, trời tháng này oi quá. Cái bình nước ngọt lịm đó đã chui tọt vào bụng Uyên hơn nửa chỉ sau 1 tiết học, có lẽ sáng nay cô ăn tô phở cho thêm hơi nhiều tương.
Uyên thầm nghĩ, có khi đứng ngoài hành lang WC cũng có thể nghe tiếng cô “xả nước cứu thân” chứ chẳng chơi. Với tay rút gói khăn giấy, Uyên lau nhẹ cái vật quý báu nhất của mình thật kỹ, sự cọ xát làm cô hơi thích thích. Uyên lấy ngón tay khẽ day day vào hột le còn thụt tít trong, nhắm mắt, cổ họng cô phát ra 1, 2 tiếng uuư uuư, cái cảm giác làm Uyên như mún giật bắn mình, thật khó tả.
Đứng xuống đất kéo quần lên, Uyên nhìn vào cái đũng quần lót màu xanh lơ, một vết ố màu ngay giữa… Uyên nhớ lại lúc trên lớp đang cho học trò làm kiểm tra 15p, cô khẽ quan sát thấy thằng Tú ngồi đầu bàn đang “chào cờ”, có lẽ lúc đọc đề Uyên đứng ngay trước mặt nó và đưa cả “tòa thiên nhiên” được nâng đỡ bằng 2 quả mút hoa văn ẩn hiện sau làn vải mỏng tanh.
Không hiểu sao lúc ấy Uyên lại cảm thấy cực kỳ kích thích khi nhìn cái ụ nhô lên của nó, chắc nó chỉ mặc quần đùi ở trong chứ không mặc quần lót. Uyên lấy tay sờ cái vết ố, vẫn còn ướt, Uyên móc lên âm đạo mình… Ôi, nó lại rỉ ướt tay, kéo 1 sợi dài khi Uyên lấy tay ra… Uyên đưa lên mũi ngửi, í ẹ, ngai ngái… Uyên kéo silip lên, chỉnh ngay ngắn, rồi kéo quần dài lên, sửa lại vạt áo và ra ngoài. Nhưng có 1 điều Uyên không hề biết, ngay phòng bên cạnh, Ly lặng lẽ ngồi yên nghe từng tiếng động nhỏ phát ra từ vách bên kia. Từ tiếng kéo khóa quần, tiếng xè xè, tiếng tằng hắng, và cả tiếng rên ư ử…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Uyên tại nguồn:
Nam quơ vội khăn lau sơ rồi xỏ cái quần đùi vào, hối hả bước ra phòng khách, Uyên đang ngồi đợi anh. Hnay cô diện một chiếc quần legging trắng cùng chiếc áo sơ mi hồng nhạt, trông rất xì teen và quyến rũ. Uyên đến nhờ anh hướng dẫn hoàn thành bảng giáo án mẫu để sang tháng dự thi Giáo Viên Giỏi toàn Tỉnh. Uyên ngước lên nhìn Nam và buộc miệng Ơ 1 tiếng làm Nam cũng hơi chột dạ. Anh vẫn chưa kịp mặc áo, thân mình 4 múi rưỡi của anh như hút chặt ánh mắt của Uyên. Giây phút đứng hình cả 2 cùng nhìn nhau. Nam cũng trố mắt nhìn cặp đùi bó sát, dài miên man. Nam đi lại lấy cái áo thun mặc vào, ngồi xuống đối diện Uyên.
– Anh vừa tưới cây xong đi tắm thì em đến, đợi lâu không?
– Dạ, hok. Em nhờ anh xem lại giúp 1 số điểm em đánh dấu, em không biết đã chính xác chưa.
– Ừ, em lấy ra hết anh xem cho, cái này anh có phụ cô Thoa làm mấy năm trước rồi.
Uyên lấy xấp giấy tờ ra, cô vạch từng trang có những phần cô đánh dấu sẵn, Uyên giải thích từng cái từng cái, vì sao cô viết thế này, rồi chỗ này cô còn lăn tăn. Còn Nam, anh chưa kịp bận tâm đến giọng nói của Uyên, anh cũng cúi đầu vào bàn nhưng con mắt thì chỉ liếc nhìn cái mu nhô ra giữa 2 đùi Uyên. Uyên ngồi hơi khép, cái mu nhô lên rõ to lại được cái đường đáy quần chia làm 2 khiến Nam tha hồ mà tưởng tượng. Anh nghĩ: “Khéo cao hơn cả bụng”. Chợt Uyên bảo:
– Anh qua đây ngồi cho dễ đọc nè.
Như mở cờ trong bụng, Nam tót qua ngồi sát bên. Anh khẽ hít cái mùi thơm thoang thoảng nước hoa của Uyên, ôiiiiiiiii sao mà nó kích thích quá đi mất. Anh ghé sát vào Uyen, chỉ cô vài chỗ sửa, góp ý lại câu chữ.
Thấy Uyên tập trung viết lại, Nam trộm nhìn sang ngực cô. 1 phần da thịt trắng nõn nà của bầu vú lộ ra qua khe 2 cúc áo. Nam nuốt nước miếng, cảm giác nứng tột độ lại đến, hơi thở anh mạnh lên dần. Nam muốn thọt hẳn tay vào đấy bóp 1 phát cho thỏa cơn dâm dục đang dâng trào trong anh.
– Anh cho em mượn cây viết đỏ với.
Nam giật mình tỉnh lại.
– Ừ, để anh lấy cho.
Anh đi ra sau rót 1 ly nước đầy nốc cạn như muốn ghìm cơn hứng tình lại, không quên rót cho Uyên 1 ly. Anh lấy cây viết đỏ đưa cho Uyên xong rồi ngồi lại chỗ cũ.
2 tiếng hơn trôi qua, bộ giáo án xem như hoàn tất, Uyên chỉ việc đánh máy lại những trang anh đã sửa. Cô khẽ nhích người ra 1 chút và ngồi thẳng lên.
– Cảm ơn anh nhìu nghen, dự thi về em đãi anh 1 bữa liền.
– Xời, có gì đâu em. Tại anh làm rồi nên biết chỉ lại cho em thôi, đồng nghiệp mà.
– Hihihi anh tốt ghê. Mà hôm nay anh Nam có gì vui mà cứ cười hoài thế?
– Hôm nay có Uyên đến chơi mà, hay để anh chạy ra kia mua ít trái cây về anh em mình ăn hén, em đến nhà mà hok có gì đãi hết kỳ quá.
– Thôi, cực anh, đây chạy ra công viên mua xa thí mồ.
– Không sao, em ngồi chơi xíu, anh đi nhanh mà, hôm qua đi ngang thấy bán chôm chôm ngon lắm. Em dòm nhà nha, anh về liền.
– Dạ, anh dễ thương ghê.
Mỗi câu khen đó thôi khiến Nam chạy xe mà bánh trước như không hề chạm đất, anh nôn nao đến lạ.
Còn lại 1 mình, Uyên đứng dậy đi 1 vòng trong phòng. Cô đã đến nhà Nam nhiều lần nhưng cũng chỉ là lấy đồ hay đến cùng mấy anh chị trong trường. Cô ngắm kỹ căn phòng của Nam, thật ngăn nắp sạch sẽ, Uyên cười mỉm. Cô khẽ lật mấy quyển sách trên kệ, thì ra Nam thích đọc sách về kinh doanh và cuộc sống, Uyên cầm quyển Làm Giàu Không Khó lên, lật vài trang và thầm nghĩ: “Anh ấy là giáo viên mà còn đam mê kinh doanh nữa”, cô cảm thấy hình ảnh của anh trong mắt cô thêm 1 chút ngưỡng mộ.
Thấy cái laptop IBM để trên bàn làm việc, Uyên ngồi xuống mở lên định xem tin tức giết thời gian. Thấy chương trình nghe nhạc có sẵn, Uyên mở lên đúng bài Cô Hàng Xóm. Với lấy cái tai nghe chụp vào tai, Uyên lim dim thưởng thức dòng nhạc mà mình cũng yêu thích. Cô mở Chrome lên định vào Dân Trí xem tin tức, nghe nói hôm qua nổ bình điện ở Sài Gòn lớn lắm.
Chrome bật lên…
Uyên chợt mở to tròn mắt.
Cô nhìn chăm chăm vào màn hình.
Cái trang đang mở trên màn hình…
Gương mặt cô kìa…
Thì ra Nam đang mở Facebook của cô.
Tấm hình anh đang xem là tấm cô chụp ở Đà Nẵng trong lần tốt nghiệp Bố tặng cô chuyến du lịch với đám bạn Đại Học. Tấm này cô vừa tắm biển lên, cả đám kéo nhau vào công viên nhỏ chụp hình. Cô và 2 nhỏ bạn nằm sắp dài lên bãi cỏ. 3 cái đầu ngóc lên cười toe toét. Cô chợt nhìn ra phía sau, giờ có lẽ cô mới nhận ra là cặp mông của mình thật nổi bật so với 2 con bạn. Mông cô vun lên, tròn lẳn và trắng không tì vết. Uyên buộc miệng cười: “Mình cũng quyến rũ nhất hội đấy chứ”.
Uyên giật nảy mình, ai đó khều vai cô. Uyên chụp cái tai nghe gỡ xuống. Nam đang đứng ngay sau lưng cô.
– Em… Em lại ăn trái cây nè. Anh có mua thêm 2 ly nước mía uống cho mát nữa.
– … d a a ạ!
Uyên quay lại, tắt cái hình, tắt luôn Facebook và Shut Down máy. Cô lính quýnh cứ như muốn xóa sạch cái cảnh tượng vừa rồi.
Nam cắt vỏ chôm chôm để sang dĩa cho Uyên.
– Anh để em làm cho.
– Đấy, anh cắt sẵn rồi, em ăn đi.
Uyên ăn đến 3, 4 trái chôm chôm còn Nam thì ngồi cắt liên tục. Không ai biết nói gì. Nam cảm thấy xấu hổ khi nghĩ Uyên nhìn thấy anh đang xem hình mát mẻ của cô.
– Lúc trưa anh ngồi buồn nên lên Face của mọi người trong trường. Mà em được đi chơi xa thế sướng ghê.
Uyên tuy mắc cơ vẫn còn nhưng trộm nghĩ: Hay troll hắn 1 chập cho đỡ quê.
– Face người ta bao nhiêu hình đẹp không xem lại xem cái hình xấu òm ấy.
– Nhưng anh thíchhhh.
Vừa nói xong thì Nam cũng muốn vả vào cái mồm mình 1 cái. Đầu óc đang nghĩ đến chuyện ấy nên anh buột miệng trả lời ngay ý mình mà quên là đang ngồi đối diện với Uyên.
– Anh thích gì cơ?
– Ờ… ờ… thì anh thích tấm hình đó thôi chứ có gì đâu. Chôm chôm ngọt em hén.
– Mà tấm hình đó có gì mà anh thích?
Uyên không trả lời câu hỏi của Nam mà tiếp tục bắt bẻ anh.
– Thì hình em có em. Với lại biển đẹp mà, anh cũng muốn được đi đến đó 1 lần cho bít.
– Bãi biển nào, em chụp ở bãi cỏ mà, anh đừng nói là bãi cỏ đẹp anh thích nha.
Nam lúng túng thật sự, anh sợ Uyên nghĩ anh ‘dê xồm’ “biến thái”.
– Không, ý anh là hình đẹp em cũng đẹp, em cười tươi như hoa mà.
– Hình của em tấm nào chẳng có em, tấm nào em cũng cười, sao lại lại thích tấm đó.
– Anh thích hết mà, hình của em anh thích hết. Mặt Uyên đẹp và ăn ảnh như người mẫu í.
– Thôi, anh lẻo lự quá. Có nhìn mặt em đâu mà khen đẹp, người mẫu người ta đẹp dáng mà.
– Mặt em đẹp thật mà, dáng em cũng vậy. Anh khen thiệt tình, ai cũng nói vậy mà.
– Vậy dáng em chỗ nào đẹp nhất?
Đến đây thì Nam gần như hết sức chịu đựng, Uyên dồn ép anh nghẹt thở. Anh bối rối chả biết trả lời thế nào hay là phải làm gì. Còn Uyên, cô tinh nghịch nhìn anh, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh. Cô thừa biết anh ‘khoái’ chỗ nào trong tấm hình đó, và lạ thay… cô thấy thích điều đó.
– Anh Nam nhìn bậy phải hok?
Ặc ặc ặc… Nam nghe như sét đánh bên tai. Không ngờ chỉ vài phút thôi mà anh đã đứng ngay trước vành móng ngựa với lời luận tội mà theo anh là không có gì phải bào chữa.
– Anh… anh… anh đâu có nhìn bậy gì. Thì anh nói nãy giờ là tại em đẹp quá mà. Anh chỉ nhìn em thôi chứ có làm gì bậy đâu.
Câu bào chữa đối đế của Nam vô tình làm Uyên hơi bất ngờ. Nhưng cô cũng kịp trấn tĩnh và đốp chát lại ngay.
– Úi, anh còn định làm bậy nữa. Ghê ghê quá đi nha. Thầy Nam của em nay ghê quá hén.
Nam sụp đổ. Anh không còn biết nói gì nữa cả. Anh cảm thấy mình càng chữa càng cháy, càng bơi càng chìm. Rổ chôm chôm đã cắt sạch tự nãy giờ, chả nhẽ cắt luôn cái rổ. Anh mân mê con dao, cạo cạo cái bàn và chấp nhận: Im lặng, gồng mình chịu trận.
– Anh Nam thích em thật ah?
Mãi sau này Uyên cũng không hiểu vì sao lúc đó cô mạnh dạn và “trơ trẽn” đến thế. Nam nghe xong câu đó hoảng lại càng loạn, anh quyết định phát biểu để chữa cháy tiếp.
– Ah không không…
Và lần này cũng như lần trước, lại sai!
– Không mà ngồi xem hình em, lại còn xem hình bậy.
Uyên quyết không buông tha mà còn dậm thêm nữa.
– Không, ý anh là không phải anh không thích.
– Vậy là có?
– Ừ, nhưng không phải như Uyên nói.
– Em nói gì cơ?
– Thì là nhìn bậy đó.
Nam vẫn cố vớt vát lại cái bản án nhìn bậy của mình. Nhưng xem ra chẳng có tác dụng gì.
– Anh thích em và cả thích nhìn bậy. Anh chối hoàiiiiiiiiiiii.
Giọng Uyên kéo dài như đào sâu vào ruột gan Nam.
– Ừm, anh có…
Nam bỏ lửng câu vì không dám lặp lại cả đoạn kết tội mà Uyên vừa nêu. Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ Uyên hài lòng. Vậy là anh ta đã thừa nhận rồi, hihihi. Anh chàng này đáng yêu thật, mà cũng ghét thật.
– Em hỏi anh Nam cái này nha!!!
– Ừ, em nói đi!
– Anh Nam nghĩ sao về em?
– … Thì em xinh đẹp, dễ thương, dạy giỏi, rồi…
– Rồi gì nữa anh?
– Anh cũng không biết nữa, thì vậy đó, Uyên nhất rồi còn gì!
Uyên cười, nụ cười thật sự hồn nhiên, không còn cái cảm giác trêu chọc Nam nữa. Cô thấy anh thật thà đến lạ, cảm giác anh nói không hề để nịnh cô.
– Uyên chắc có người yêu rồi hả?
Nam chợt hỏi một câu mà anh muốn biết bao lâu nay. Từ lúc về trường, Uyên hầu như chỉ đi dạy rồi về nhà, thỉnh thoảng cũng đi chơi với đồng nghiệp trong trường, đến nhà các anh chị chơi. Nam hay mọi người chưa gặp cô đi chơi với chàng trai nào hay có ai đưa đón bao giờ. Nam cũng trấn tỉnh lại sau sự cố lúc nãy và dần mạnh dạn nói chuyện với Uyên hơn.
– Sao anh nghĩ vậy ta? Em chưa có mà, toàn lủi thủi một mình thôi. Anh chắc là có hàng mấy chị rồi hén!
– Ơ, anh làm gì có ai. Không tin em hỏi mọi người thì biết!
Nam vội vàng thanh minh nhanh hơn cả các ông ‘ăn chả’ bị vợ phát hiện. Uyên hơi mắc cười vì điều này và vì cả khuôn mặt thật đến bệch ra của anh.
– Hi hi, vậy là anh em mình cùng ế anh nhỉ?
– Hay là…
Nam suýt nói nốt luôn cái câu mà người ta hay tỏ tình với nhau.
– Hay là gì anh?
– Không, ý anh là chắc mình chưa tới duyên.
– Vậy theo anh 2 đứa mình có duyên không?
Ý của Nam chỉ muốn nói là anh và cô cùng hoàn cảnh duyên số chưa tới nhưng không biết vô tình hay cố ý Uyên lại đánh đồng là anh và cô có duyên hay không. Nam lắp bắp:
– Anh… đâu biết đâu.
– Thì anh nghĩ là có hay không thôi?
– Cái đó… còn do Uyên chứ anh biết sao được.