Đồng nghiệp cũ – Tác giả thichmbhanoiTruyện đã hoàn thành

Phần 1

Tiến không thể ngờ rằng sau hơn năm năm lại gặp được chi P. Chị đồng nghiệp cũ ngày trước, nơi Tiến từng trải qua thời gian ngắn ngủi khoảng hai năm được làm chung với chị.

Sáng nay Tiến đi dự lớp tập huấn nghiệp vụ ngắn ngày tại thành phố. Tiến xuống Sài Gòn từ chiều hôm qua. Tiến thỉnh thoảng vẫn được cơ quan cử đi dự hội nghị tập huấn thế này, nên cũng không có gì mới, nếu như sáng nay Tiến không gặp được chị P.

Hôm nay Tiến thường đến hội trường sớm, Tiến chọn chỗ trên lầu để ngồi theo thói quen bấy lâu. Khi gần đến giờ vào hội nghị, bất ngờ Tiến nhìn xuống dưới thấy một bóng dáng ai khá quen mà Tiến đã từng gặp trước đây khi làm ở thành phố.

Dáng người phụ nữ với mái tóc ngắn đang loay hoay tìm chỗ ngồi bên dưới. Dường như Tiến nhận ra chị P. Với mái tóc ngắn quen quen cùng với chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, dáng người chị cũng hơi thấp càng làm Tiến hơi tò mò rướn người lên để nhìn cho rõ.

Tiến thoáng ngập ngừng rồi lấy điện thoại ra lục tìm số điện thoại chị thử gọi có đúng chị không. Nếu đúng là chị thì có dịp hai chị em được nói chuyện cho nhau nghe sau thời gian dài xa cách.

Rồi đúng như dự đoán sau hồi chuông reo, Tiến nghe chị trả lời trong điện thoại:

– A lô, Xin lỗi ai gọi P đấy à?
– Em đây chị. Em Tiến đây. Chị còn nhớ không?
– Tiến nào nhỉ?

Chị P cũng thoáng ngập ngừng rồi như nhận ra giọng của Tiến:

– A aa… nhớ ra rồi… mà em đang ở đâu gọi chị vậy?
– Em đang ở Sài Gòn gọi chị đây.
– Thế cơ à! Lâu lắm bặt tin em luôn.
– Thế chị đang làm việc à?

Vừa gọi Tiến vừa thích thú nhìn chị đang lom khom tay cầm điện thoại vừa đặt túi đồ xuống chỗ ngồi.

– Không, chị đang đi công chuyện?
– Thế à? Có xa không chị?
– Chị đang đi dự tập huấn đấy mà.
– À em biết chị ở đâu rồi.
– Sao mà em biết?
– Em đang ở rất gần chị đây?
– Thật không đó?
– Em đang ở trên lầu nè.

Chị P nghe cái giọng hơi còn trẻ con của Tiến ngày còn làm chung với nhau đã lâu.

– Em cũng đi dự tập huấn à?
– Vâng chị. Không ngờ nhìn thấy chị đó nên gọi.

Tiến nhìn xuống và thấy chị xoay người lại ngước thử nhìn lên lầu, tuy không biết chắc nhìn thấy được, nhưng chị P cũng cố làm đặng để Tiến nhìn thấy mình. Và đúng như Tiến đoán ra là chị P. Với lối ăn mặc và đặc biệt là mái tóc ngắn của chị. Tiến nói tiếp:

– Chị nhìn thấy em chưa?
– Chả thấy đâu hết.
– Em nhìn thấy chị rồi đó.
– Thôi sắp vào học rồi, lát giải lao chị em mình gặp nhé?
– Vâng chị.

Tiến quê ở Bình Phước lên Sài Gòn học, sau khi ra trường Tiến ở lại làm việc được vài nơi nhưng chẳng có nơi nào làm giúp Tiến thấy hứng thú và thăng tiến trong công việc. Chỗ cuối cùng trước khi Tiến quyết định trở về quê làm là một công ty nhỏ, nơi Tiến chỉ làm gần hai năm cùng chị P. Người chị mà Tiến mới vừa nhận ra lúc nãy.

Mấy tiết đầu của buổi tập huấn khá nhàm chán cũng qua, Tiến nóng lòng được mong gặp lại chị P. Người chị kết nghĩa với Tiến khi xưa. Tiến nhớ lại dáng chị với nụ cười thật tươi mỗi khi công ty tổ chức tiệc liên hoan các dịp lễ. Năm năm rồi thời gian cũng khá lâu, không biết chị có thay đổi gì nhiều? Đang phân vân bước xuống lầu để tìm chị, thì thấy chị đã gọi. Tiến trả lời:

– Em đang xuống đây chị. Chị đang ở đâu?
– Chị đang vừa bước ra chỗ cửa trước hội trường đây.
– Rồi chị chờ em chút nhé?
– Vâng.

Giọng đáp hơi trầm của chị gọn lõn khá thân thuộc như ngày nào làm Tiến chút xao lòng nôn nao muốn gặp. Tuy giữa hai chị em khi còn làm chung không có chút tình ý gì hết, nhưng do lâu ngày gặp lại cũng khiến cho cả hai chợt bồi hồi vui mừng.

Tiến từ xa đã nhận ra chị P đang ngóng quanh chờ xem Tiến đến gặp mình. Tiến cũng kịp lên tiếng khi gần tiến sát đến chị, dáng chị vẫn vậy người thấp tầm có hơi chút đẫy đà ra vì thời gian.

– Em Tiến đây nè chị!

Chị P quay lại rồi ồ lên khi nhận Tiến:

– Eo ôi lâu quá mới gặp lại em.
– Vâng. Chị khỏe không?
– Thì em nhìn chị thì biết rồi đấy.

Chị cười giòn tan đùa vui trả lời lại, cả hai hơi lúng túng gặp nhau rồi nhìn quanh xem có chỗ để nói chuyện nhưng chẳng thấy chỗ nào trống cả. Bổng Tiến cầm lấy tay chị kéo về phía hành lang:

– Lại đây nói chuyện đi chị.

Chị P thoáng bất ngờ vì cái nắm tay của Tiến như đã quá quen thuộc từ lâu. Nhớ ngày xưa chị và Tiến cũng có cử chỉ tương tự thế này. Ngày đó chị P xem Tiến như em trai út của mình. Về tuổi tác có khi còn ít hơn đứa em trai chị. Dễ chừng chị phải hơn Tiến đến cả con giáp.

Chị P tựa vào lan can nhìn Tiến cười hỏi:

– Em và gia đình thế nào rồi. Cho chị biết đi?
– Cũng bình thường thôi chị. Vợ chồng em đã có được một cháu gái.
– Nhanh nhỉ? Cháu mấy tuổi rồi hả em?
– Mới hơn ba tuổi thôi chị.
– Thế à.
– Em nghỉ việc chỗ công ty chị cũng năm năm rồi còn gì.
– Ừ nhanh nhỉ.
– Còn chị thế nào? Mà sao hôm nay chị lại đi dự tập huấn?
– Ôi chuyện dài lắm, có dịp chị sẽ kể cho.
– Gặp chị là em mừng lắm. Trông chị vẫn vậy.
– Xạo vừa thôi nhé em. Đừng cho chị đi tàu bay giấy đấy nhé!
– Thật đó chị. Em thấy chị vẫn vậy.

Mặt chị P đỏ bừng lên vì lời khen của Tiến:

– Thôi đi. Chi già rồi mà em.
– Chắc ít ai nghỉ chị già được. Chị cứ trông như mới hơn ba mươi gì đó thôi.
– Eo ôi khéo tán chị nhỉ?
– Chị vẫn vui như lúc còn làm.
– Thì tính chị luôn vậy mà. Mà sao lúc đó em để ý chị vậy.
– Thì em chỉ thấy sao nói vậy.
– Biết rồi, vì ngày đó em còn mãi lo cưới vợ đúng không?
– Ừ cũng đúng chị. Bọn em cũng vất vã lắm chị ạ.
– Thế bây giờ đã toại nguyện với vợ trẻ con ngoan rồi chứ?

Chị P hỏi móc nhìn Tiến đang lúng túng tìm câu trả lời. Bởi chị P quá kinh nghiệm trong đời sống gia đình rồi. Năm nay P đã bốn mươi sáu xuân rồi là mẹ của hai đứa con đã lớn. Những năm tháng cực khổ nuôi con như tuổi của vợ chồng Tiến bây giờ đã qua, nghỉ lại chị P khá thông cảm cho Tiến.

– Cũng bình thường thôi chị.
– Bình thường là sao?

Chị P hỏi lại sau khi nghe Tiến đáp lại với giọng hơi trầm buồn.

– Vợ em có đi làm không?
– Ở nhà trông con thôi chị à, vì con bé còn nhỏ.
– Cũng hơi vất vả em nhỉ?
– Vâng. Cũng may em nhờ bên má vợ phụ giúp thêm nữa.
– Ừ thì thế cũng được rồi. Thế còn chuyện nhà cửa thế nào?
– Bọn em vẫn còn ở nhờ bên má vợ.
– Thế à! Mà gặp em là chị vui rồi, chẳng biết hỏi chuyện gì nhiều nữa.
– Đang mải nói chuyện thì có loa trong hội trường gọi vào dự lớp tiếp. Cả hai tạm chia tay và hẹn trưa đi ăn cơm cùng nhau.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *