Dương Thần – Quyển 1

Bạn đang đọc Quyển 1, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Dương Thần” tại đây:


Phần 1

Khu chợ nông sản phía tây thành phố Trung Hải, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc chạng vạng có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi. Có đủ loại mặt hàng và các chiêu trò được bày ra tại đây. Thi thoảng mới thấy có căn nhà với ánh đèn mờ mịt phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, còn lại là đủ loại màu sắc. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối hơn.

Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế thì việc xuất hiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn thấy nơi này bẩn thỉu và thầm hy vọng nó không tồn tại nữa.

Ở một quầy gần ngã 4 có một gã nhìn trông rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu.

Đây là một thanh niên trẻ tuổi bán thịt dê xiên nướng, đeo tạp dề màu trắng, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là chiếc quần cộc màu café, đeo một đôi dép lê nhựa màu lam.

Người thanh niên có chút lôi thôi, nhưng có một gương mặt khá tuấn tú, nếu nhìn kỹ còn có chút hơi hướm của vẻ bất cần nhân thế. Nhưng những cô gái qua lại cũng chẳng có mấy ai liếc nhìn hắn, bởi lẽ hắn chỉ là một tên bán thịt dê xiên nướng!

Người thanh niên đem mấy xâu thịt dê vừa nướng để qua một bên. Trời nóng, nướng thì dễ chứ bán được thì hơi khó. Tuy rằng 5 hào (tương đương 1700 vnd) một xâu đã là rất rẻ rồi, nhưng cả ngày cũng chỉ bán được khoảng mười mấy tệ, vừa đủ ăn hai bữa cơm.

Thế nhưng trên mặt người thanh niên lại chẳng tỏ vẻ gì phiền muộn cả, còn có chút thản nhiên và thỏa mãn nữa, hắn ngả người ra ghế, nhìn hình ảnh tấp nập trước mắt, những cảnh tượng như này với hắn dường như là những phong cảnh tuyệt mỹ thì phải.

– Lão Lý, Hai hôm trước ông hứa hôm nay sẽ trả tiền!

Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên bên tai.

Có ba thanh niên bặm trợn khoảng 20t bước đến, cách ăn mặc thì chả khác gì lưu manh, đầu vuốt gel dựng đứng, mũi xỏ khuyên tai bạc, quần bò mài thủng lỗ chỗ, gương mặt gầy gò, miệng phì phèo điếu thuốc.

Lão Lý là người bán đồ ăn vặt ngồi ngay bên cạnh người trẻ tuổi, cũng giống hắn, trời nóng nên ế ẩm, đang ngồi ủ rũ ở đó.

– Cái này…

Vẻ mặt lão Lý đau khổ:

– Thiếu gia, cậu thông cảm, trời nóng nên tôi cũng chẳng bán được, làm sao có tiền đây…

– Tôi nói lão Lý, đừng thấy tôi hiền mà lấn tới nhé, nếu không phải có Đỉnh Ca bao che cho ông thì cái sập này của ông đã sớm bị dẹp bỏ rồi.

Một tên đi theo hùng hồn nói.

Tên được gọi là Đỉnh Ca có vẻ rất đắc ý, nhếch miệng lên ra vẻ tự đại, sấn lại phía lão Lý:

– Hôm nay ông không đưa phí bảo kê cũng được, đưa cũng được, nhưng bằng mọi giá tôi phải cầm được tiền, nếu không tôi phá nát cái sập thối tha này của ông.

Nói xong gã cầm 2 cái xúc xích lên gặm mấy nhát còn có 1 nửa rồi vứt xuống đất.

Lão Lý không biết phải làm sao, đành xoay sở tìm mấy đồng bạc lẻ, nghĩ xem nên đưa ra thế nào, đó là tiền mua thuốc cho bà Lý, ông làm sao nhẫn tâm “biếu” cho bọn du côn vô lại này?

– Tôi trả thay cho ông ta!

Một người bán thịt dê xiên nướng đột ngột xuất hiện, lấy ra mấy đồng tiền mặt nhăn nhúm, tính ra cũng chả đến trăm tệ, đưa ra xong hắn lạnh nhạt nói:

– Chỉ có từng này thôi, lão Lý tuổi cao lại đang cần tiền, các người cũng nên tích chút đức mới phải.

Tên côn đồ híp mắt cười ha hả, giơ tay giật lấy mớ tiền rồi đưa cho tên phía sau:

– Dương Thần, đến ngươi còn muốn làm người tốt à, phí bảo kê của ngươi ngươi cũng chưa nộp đâu.

Dương Thần nhíu mày, trong lòng khẽ thở dài, mấy tên tiểu tử này không lo học hành nghiêm túc, suốt ngày lo đàn đúm lưu manh. Nhưng hắn cũng không phải là cha của bọn chúng, nên cũng chẳng thể nói gì được, cũng không muốn gây chuyện nên lãnh đạm nói:

– Mai, ngày mai tôi đưa.

– Được, ta cũng chẳng phải cạn tình cạn nghĩa, mọi người cùng hợp tác là được, ta bảo kê cho các người kinh doanh, các người đưa tiền cho ta… hoàn toàn chính đáng. Ngày mai ta lại đến thu.

Nói xong tên côn đồ dẫn theo hai tên đệ tử nghênh ngang đi đến các hàng bán rong khác.

Lúc này hốc mắt lão Lý sớm đã đỏ hoe, chua xót nhìn Dương Thần:

– Tiểu Dương, cậu có tội tình gì mà phải giúp tôi trả tiền cho bọn chó săn ấy, trong lòng tôi thấy áy náy quá…

– Lão Lý, ông đừng nói như vậy, khi tôi mới đến đây, cái gì cũng còn mới lạ, nếu không có ông thì tôi làm sao được như bây giờ. Tôi nửa coi ông là bạn, nửa là ân nhân, đương nhiên tôi phải báo đáp ông.

– Cái tên tiểu tử này, cậu nói gì thế…

Lão Lý biết không lay chuyển được Dương Thần, đành yên lặng thở dài.

Dương Thần lơ đễnh cười, hắn cười rất nhẹ, cũng rất thực, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi sự xảo trá vừa rồi:

– Đúng rồi, bà Lý bị bệnh ra sao?

Lão Lý tràn đầy cảm kích đáp:

– Nhờ có số tiền hôm trước cậu cho mượn để làm phẫu thuật, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, chỉ cần để ý một chút sẽ bình phục thôi.

– Ồ, vậy là tốt rồi, chúc bà ấy sớm bình phục.

Dương Thần hài lòng gật đầu.

Lão Lý cười khổ:

– Tiểu Dương, tiền cậu cho tôi mượn tôi nhất định sẽ trả, nếu tôi chết đi mà chưa trả hết thì con gái tôi sẽ thay tôi trả… ôi, nếu không phải vì tôi thì với hơn 100.000 cậu đã có thể mở được hẳn một cửa hàng tử tế rồi, đâu cần phải ở đây bán thịt dê xiên nướng, lại còn phải chịu đựng bọn lưu manh đó.

Dương Thần bĩu môi:

– Tôi lại thích cuộc sống như thế này, bán thịt dê xiên nướng có gì là xấu, đơn giản mà vẫn có tiền sống qua ngày.

– Cậu đúng là…

Lão Lý có chút buồn bực nói:

– Cậu cũng đã 23 rồi, ở tuổi này nếu không có bằng đại học thì cũng phải cố gắng hướng về phía trước, cậu hiện tại đến bạn gái cũng không có, chẳng lẽ cậu cứ bán thịt dê nướng mãi sao? Cậu không lo mà tôi thấy lo thay cho cậu đấy!

Thấy lão Lý thực lòng lo cho mình, Dương Thần thấy có chút chua xót, không phải do hắn không vội, mà là hắn cố xua ý nghĩ đó đi.

Sau khi màn đêm buông xuống, Dương Thần thu dọn quầy, đẩy xe về lại cái nhà trọ rách nát của mình.

Đây là một cái nhà chẳng biết được xây từ đời nào, mỗi tháng chỉ mất 100 tệ tiền trọ, cũng bởi chẳng có ai thèm ở nên giá mới rẻ như vậy. Dương Thần lại chẳng giống người khác, sợ ở nơi tồi tàn, thấy rẻ vậy liền dọn qua ở luôn.

Trong phòng Dương Thần bài trí rất đơn giản, hầu như đều là đồ cũ nhặt được ngoài đường, giường, tủ, và 1 chiếc ti vi chỉ có thể xem được đài trung ương.

Đem quầy hàng đẩy vào phía sau, Dương Thần nhìn lịch treo trên tường, chợt nhớ ra cái gì đó, vội chạy vào WC.

Chưa đến 5 phút sau, được tẩy rửa qua làn nước lạnh, Dương Thần ra khỏi WC, da hắn hiện rõ vẻ khỏe mạnh, đường cong cân đối, các cơ cũng rất rắn chắc. Nếu quan sát cẩn thận có thể thấy rõ một vẻ đẹp nam tính rắn chắc.

Đi đến cái tủ gỗ nơi đầu giường, Dương Thần chán nản nắm mớ tóc ướt rối, nhìn vào đống quần áo hỗn độn bên trong, lấy ra một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, một cái quần bò màu bạc, và vẫn xỏ đôi dép lê nhựa cũ.

Ra cửa Dương Thần đi thẳng đến chỗ phồn hoa nhất của khu phố, cũng là nơi ra hồn nhất của chốn rách nát này, nơi được gọi là “phố Rượu”.

Cuộc sống xa hoa trụy lạc về đêm, đủ mọi sắc màu, đủ loại váy áo sặc sỡ, mùi nước hoa nồng nặc. Vừa tiến vào phố Rượu, không khí dường như thay đổi hẳn.

Dương Thần cũng không giống các gương mặt trẻ khác, lộ liễu nhìn ngắm các cô gái chân dài váy ngắn đến chảy cả nước dãi, mà lập tức đi tới quán rượu có tên “Rose”.

Ánh đèn điện từ bảng hiệu của quán cũng không quá chói mắt, quán rượu cũng toát ra chút hơi thở của sự mờ ám, xung quanh đóa hoa hồng lớn treo trên bảng hiệu lập lòe ánh đèn.

Vào đến quán rượu, theo thói quen Dương Thần đi dọc quầy, chui vào góc ngồi.

– Anh Thần, anh tới rồi à.

Một người pha chế rượu trẻ tuổi mặc bộ may ô màu đen nhìn thấy Dương Thần liền mỉm cười, đưa một ly nước đến nói:

– Chị Sắc Vi chờ anh rất lâu rồi.

Dương Thần mỉm cười đón lấy ly nước, uống một ngụm:

– Chị Sắc Vi sẽ không giận chứ, tôi về nhà hơi muộn nên đến chậm.

– Không giận, không giận đâu!

Tiểu Triệu tròn môi đáp lại, ánh mắt như đang cười nói với Dương Thần:

– Anh Thần, có thời gian rảnh anh dạy em, anh dùng thủ đoạn gì mà có thể nắm giữ được chị Sắc Vi của em vậy. Nam nhân ở thành phố Trung Hải này đều xếp hàng thành dãy dài để chờ được bà chủ quán rượu để mắt tới, vậy mà bao nhiêu năm chị Sắc Vi chẳng thèm ngó ngàng đến ai. Thế mà bây giờ suốt ngày chỉ hỏi em là anh đến chưa, hôm nay đã hỏi em những 5, 6 lần rồi.

– Đừng nói bậy, anh và chị Sắc Vi không phải như em nghĩ đâu…

Dương Thần thản nhiên nói.

Tiểu Triệu bĩu môi:

– Đánh chết em cũng không tin đâu!

Sau đó vẻ mặt lại thổn thức:

– Anh thần, anh thật sự giỏi lắm nha! Có thể thu phục được bà chủ quán rượu sắc nước hương trời mà người đàn ông nào cũng khát khao có được. Vậy mà chị ấy lúc nào cũng chỉ nhắc đến anh, khó khăn lắm mới đến đây một lần, anh đừng để người ta buồn đấy, phải ăn nói sao cho vừa lòng chị ấy mới được…

Đang lúc Tiểu Triệu thao thao bất tuyệt thì bột bộ dạng quyến rũ mà nghiêm nghị xuất hiện, kèm theo tiếng nói không kém phần mềm mỏng mà đanh thép:

– Tiểu Triệu, tiền lương của em có thể bị mấy câu nói đó mà giảm bớt mấy phần đó.

Tiểu Triệu giật mình, vội vàng đứng dậy, vờ vịt rót rượu, như thể chưa hề nói gì, nhưng mồ hôi trán lại toát ra nhễ nhại, rõ ràng là đang lo lắng lắm.

Một dáng người mặc bộ sườn xám màu sao chổi hiện ra, thân hình vô cùng quyến rũ, vòng ngực, vòng eo và mông đều rất chuẩn. Làn tóc bồng bềnh, như một bức tranh hoàn hảo hiện ra trước mặt Dương Thần.

Dương Thần mỉm cười, không hề xấu hổ đối diện với nữ nhân, chân thành nói:

– Chị Sắc Vi thật xinh đẹp, chúc chị sinh nhật vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *