Sinh ra và lớn lên trên khúc ruột Miền Trung đầy nắng gió, cuộc sống của tôi có thể nói là may mắn hơn với các bạn cùng trang lứa khi được sinh ra trong một nhà nho giáo. Bố tôi là một giáo viên giỏi về chuyên môn nhưng cũng rất nghiêm khắc, còn mẹ tôi là một giám đốc chi nhánh ngân hàng huyện. Cuộc sống của gia đình tôi khá no đủ bởi ba tôi có thể dạy thêm ở nhà.
Những năm tháng cấp 2 tôi là một học sinh giỏi bởi có bố tôi luôn kề vai sát cánh với tôi qua bao nhiêu kỳ thi, những vinh quanh danh hiệu đạt được có một phần không nhỏ của bố tôi. Tôi cũng phát triển như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi cũng biết đến sex khi học lớp 8 và sau này tôi nghiện. Hồi đó bạn bè tôi hay cho tôi mượn đĩa để về nhà xem cho đỡ buồn.
Hè năm học lớp 10, bố mẹ và em gái tôi đi tham quan du lịch một chuyến 10 ngày. Tôi không đi theo, bố mẹ gửi tôi ở với chú ruột trong thời gian này. Thực ra nhà của tôi cách khá xa nhà ông nội, chú thím tôi khoảng trên 60km. Chú và thím lấy nhau khá sớm và đang làm nông ở nhà, chú thím tôi có 3 đứa con, thằng Quyền nhỏ hơn tôi 1 tuổi, bé Cẩm nhỏ hơn tôi 3 tuổi và thằng cu Chương thì nhỏ hơn tôi tới 10 tuổi.
Nhà chú tôi ở gần bờ sông do đất tự khai hoang nên khá rộng rãi, tôi với thằng Quyền ngủ một giường ở phòng ngoài còn lại chú thím tôi với 2 em ngủ trong phòng trong. Cuộc sống ở đây thiếu thốn trăm bề, tôi rất buồn khi phải xa cuộc sống của mình. Ở nhà có thể chơi game nhưng ở đây thì chẳng biết làm gì ngoài việc xem ti vi. Do đang vào mùa vụ nên chú thím bận tối mặt tối mũi không có thời gian để nghỉ ngơi, thằng Quyền cũng tranh thủ những ngày hè còn giúp đỡ bố mẹ nó.
Hôm nay là ngày thứ 5 tôi ở nhà chú, quá chán ở nhà một mình với thằng cu út chả biết làm gì, 4h chiều nó cũng đi chơi với mấy thằng cùng trang lứa trong xóm đến tối mịt gọi về tắm rửa ăn cơm. Tôi tranh thủ ra ngoài bờ sông dạo một vòng. Gió trời thật mát, nước chảy trông thật êm đềm nhưng không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng ở đây.
Tôi rất sợ những thứ vô hình ở đây, đang lang thang thì gặp mấy ông anh. Thực ra tụi nó cũng đồng trang lứa với tôi, vừa thấy tôi tụi nó rủ tôi xuống tắm sông, tôi thè lưỡi đi về nhà chú thím. Con Cẩm đi học hè về, nó vào thay quần áo và chuẩn bị cơm nước cho cả nhà, tôi tranh thủ đi tắm.
Công nhận thằng anh nó làm biếng bao nhiêu thì nó lại ham học bấy nhiêu, vừa nấu cơm xong thấy nó đã soạn sách vở để học bài. Thấy tôi tắm lên nó bảo tôi lại chỉ mấy bài toán giúp nó với, nó không thể làm ra. Tôi ngồi lại gần nó, nó mới tắm xong nên đầu tóc còn ướt, nó tranh thủ vừa lau vừa coi lại bài vở.
Ngồi gần nó tôi mới thấy nó thật xinh, đầu tóc còn thơm mùi hương mới gội và xõa xuống ngang lưng. Những bài toán lớp 8 thì quá dễ với một học sinh chuyên toán như tôi. Khuôn mặt hình trái xoan khá dễ thương, mũi sọc dừa và cái miệng dễ thương vô cùng, Cẩm có một làn da trắng mịn màng. Lần đầu tiên tôi thấy Cẩm xinh đến thế, những lúc bình thường tôi không hề có cảm giác như thế, có lẽ tại những lúc ấy em đang lao động nên tôi không thể thấy hết cái đẹp của em.
Tôi nhìn em làm bài tập, những nét chữ trên trang giấy, tôi giảng bài cho em mà không thể tập trung được, miệng thì luôn nói nhưng mắt không thể rời cái cổ trắng ngần của em. Quan cổ áo tôi thất em mặt áo lót màu trắng lại bằng vải cho các thiếu nữ (không phải nịt vú). Ẩn dưới lớp áo là hai vú đang nhô lên, tôi đang cảm thấy nóng trong người và chim tôi đang căng lên.
Tôi đánh bạo choàng vai Cẩm và hôn lên tóc em, Cẩm chỉ nhìn tôi cười mà thôi nghĩ rằng tôi như một người anh ruột. Thằng Chương chạy vào nhà uống nước làm tôi giật cả mình, nhìn nó thật khiếp người đầy mồ hôi và đất cát bởi lăn lộn với mấy đứa trong xóm, có thể nó còn quá nhỏ để hiểu hết những gì tôi đang suy nghĩ. Thằng Chương lại đi chơi, căn phòng cũng chỉ còn lại hai đứa, trong đầu của tôi không hề ngừng tính toán…
Đồng hồ đã chỉ 6h chiều, chú thím đã về. Khung cảnh ban tối của vùng quê thật khó chịu, nó cứ u ám một nỗi khó diễn tả. Trời đã nhá nhem, bóng đèn sáng leo lắt, mọi người đã kết thúc một ngày làm việc vất vả. Cả nhà quay quần bên bữa cơm đạm bạc. Ở nhà bữa ăn của gia đình khá đầy đủ còn ở chú thím một bữa ăn chỉ có đĩa rau muống luộc, tô canh và vài con cá kho, tôi mới thấy mình sung sướng như thế nào.
Có lẽ bé Cẩm chưa thấy hết sự khác thường của tôi, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ làm thế nào để gần Cẩm, để được sò mó bé Cẩm. Tôi đủ biết lúc đó là một sai lầm nhưng tôi không thể gạt ra khỏi tâm trí được. 9h tối cả nhà chủ thím tôi đã đi ngủ chỉ còn bé Cẩm học bài bên ánh đèn leo lắt.
Tôi lại gần Cẩm và cất lời:
– Học dưới ánh đèn thế này không sợ bị cận à, có bài nào cần anh giúp thì cứ nói nhé.
Cẩm đáp lại bằng nụ cười thân thiện, tôi ngồi gần Cẩm và nhìn em. Thực ra Cẩm học cũng khá tốt đấy chứ chỉ có điều thiếu chắc chắn trong bài làm của mình nên tôi phải chỉ bảo thêm để em nó chắc chắn hơn. Tôi quàng hông Cẩm, ban đầu Cẩm không phản ứng chỉ cặm cụi làm bài, tôi dịch bàn tay lên dần thì Cẩm đẩy tay tôi ra và ngồi cách xa tôi hơn. Biết bị từ chối tôi đi vô phòng thằng Quyền ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy thì chú thím tôi đã đi làm cả rồi. Ăn vội chiếc bánh mì trên bàn tôi vào phòng của chú thì thấy hai chị em Cẩm và Chương đang nằm ngủ. Tim tôi đập mạnh hơn, lấy hết can đảm tôi đặt một tay lên mông em và bắt đầu xoa. Có lẽ hơi run nên tôi đã làm em giật mình, em lại gạt tay tôi ra và đi thẳng xuống nhà vệ sinh (thực ra là đến chỗ lu nước để rửa mặt). Tôi thật chán, nên về nhà nội chơi (cách nhà chú tôi khoảng 500m). Những ngày sau đó Cẩm luôn tìm cách tránh mặt tôi, Cẩm luôn dành cho tôi một ánh mắt đầy khó chịu và có vẻ xem thường. Tôi cũng không thèm quan tâm đến em nữa…
Vài ngày sau đó bố tôi đã về nhà chú và đón tôi về. Tôi chán cái cảnh đìu hiu của vùng quê này lắm rồi, dường như nó không phù hợp với tôi. Ngày tôi về Cẩm không chào tôi, có lẽ Cẩm rất hận tôi. Về nhà, cái cảm giác tuy mới 10 ngày xa nhà nhưng cứ ngỡ như xa nhà rất lâu rồi. Đây là lần đầu tiên tôi ở lại ở quê lâu đến như vậy, buồn thì có buồn nhưng không khí rất trong lành khác hẳn với không khí nhộn nhịp ở chỗ tôi…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ức loạn luân tại nguồn:
– Chú ba ơi, chú ba có ở nhà không…
Tiếng gọi cửa của ai đó làm tôi tỉnh dậy lúc giữa trưa. Hôm nay là giữa tháng sáu, ở mảnh đất miền trung này thời tiết oi bức thật khó chịu, không hiểu ai đến vào lúc nghỉ trưa thế này nhỉ. Tôi làu bàu trong miệng và ra mở cửa. Một chiếc ô tô sang trọng đang đậu trước cửa nhà, người đàn ông trung niên nhìn tôi cười một nụ cười thân thiện. Một đứa con gái đứng cạnh người đàn ông, nó đang chúi mũi vào chiếc máy nghe nhạc của nó. Nhìn con bé thật sành điệu, cái áo màu xanh với chiếc váy đen cầu kỳ. Cái đôi bốt càng làm tăng thêm vẻ sành điệu ấy. Người đàn ông nhìn tôi và bắt đầu hỏi chuyện:
– Em Luân phải không nhìn em lớn quá.
– Dạ, cháu mời chú vào nhà – tôi đáp.
Tôi không hiểu người đàn ông ấy đã hơn 40 tuổi rồi mà lại xưng anh em với tôi, chả nhẽ tôi già đến thế sao.
– Gọi bằng anh thôi, không phải chú. Đây là con gái anh – Người đàn ông ấy chỉ vào con bé sành điệu.
Tôi thấy con nhỏ kênh kiệu quá, nếu nói như thế tôi là chú nó mà nó không hề nhìn tôi và chào tôi lấy một lời. Mời hai cha con vào nhà, tôi vội gọi ba tôi dậy. Bố tôi và người đàn ông kia tay bắt mạt mừng nói chuyện gì đó. Mẹ tôi cũng ra chào một tiếng nói mấy câu xã giao rồi đi làm. Con bé kia cũng chịu ngẩng mặt lên chào bố tôi, nó cười một nụ cười thật thánh thiện.
Tôi vào phòng của mình để nghe lắng câu chuyện của bố tôi và người đàn ông kia. Bố tôi giới thiệu với tôi về người đàn ông kia, đó là anh Văn, bố anh Văn và bố tôi là hai anh em chú bác ruột. Hai người nói với nhau đủ thứ chuyện, hai người cũng vào vấn đề chính. Thì ra anh ấy là một người giàu có, lần về quê này ngoài việc thăm lại bà con thì còn muốn cho bé Ly ở lại nhà tôi để học hè bố tôi. Thực ra anh Văn muốn tách em ra khỏi đám bạn hư hỏng kia.
Mẹ Ly bỏ hai cha con ra đi khi hai người còn nghèo khó, anh Văn quyết tâm làm giàu vì nổi đau ấy. Gia tài anh bây giờ khá nhiều tiền, theo lời cha tôi thì có thể lên tới vài chục tỉ.
Vài ngày sau anh Văn chở Ly lại nhà tôi và đi về. Trái hẳn với cảm giác kiêu kỳ mà tôi gặp Ly trước đó, Ly cũng khá dễ thương và hiền lành. Ly xem mẹ tôi như mẹ của Ly, có lẽ từ lâu rồi Ly mới có cảm giác như thế. Từ ngày có Ly mẹ tôi cũng đỡ vất vả khi có Ly đỡ đần việc nhà. Càng ngày tôi càng thấy Ly dễ thương hơn và tự dưng tôi có một cảm xúc rất lạ. Tôi và Ly ngày càng thân nhau hơn, Ly nhỏ hơn tôi 2 tuổi.
Nếu so với con gái ở nông thôn thì Ly phát triển hơn hẳn, có lẽ cuộc sống ở thành phố sung sướng nên giúp con gái đến tuổi dậy thì mau hơn. Khuôn mặt hình trái xoan khá xinh xắn, da em trắng hồng tự nhiên mái tóc đen dài óng ánh của em càng làm tăng thêm sự quyến rũ của em. Khoảng cách của tôi và em ngắn dần, tôi hay thường xuyên chỉ em học hành, mỗi lần ngồi gần em là tim tôi đập nhanh hơn mạnh hơn. Ngồi gần tôi không thể không liếc ngang liếc dọc được, tôi nghĩ có thể Ly cũng biết nhưng chắc Ly nghĩ đó là một sự tò mò của lứa tuổi đang phát triển và Ly cảm thấy được quan tâm nhiều hơn.
Những đứa học thêm cùng lớp với Ly bắt đầu chú ý đến Ly, thú thật tôi là một kẻ rất ích kỷ, tôi không muốn người khác chọc ghẹo hay trêu cháu tôi. Đôi lúc tụi nó vò những tờ giấy lại và ném vào cháu tôi. Tôi cảm thấy cháu Ly là một người con gái hơi yếu đuối, nó thường cam chịu chứ không biết phản kháng. Tình cảm của tôi và Ly tăng dần theo năm tháng, tôi không dám có những cử chỉ quá thân mật hay đụng chạm vào người em để em phải nghi ngờ, nhưng trong đầu óc tôi lúc nào cũng quay cuồng hình ảnh của Ly. Trong thời gian này em gái tôi lại phải lên đường đi chữa bệnh ở Sài Gòn nên có cháu Ly nhà tôi cũng đỡ buồn.
Còn vài ngày nữa là đến ngày giỗ ông ngoại tôi. Năm đó là tròn 35 năm ngày ông hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Cứ mỗi năm chẵn là con cháu của ông lại về rất đông. Ông ngoại tôi có đến 8 người em tất cả đều thành đạt và gia đình đề huề. Nhà ngoại tôi chỉ còn bà ngoại và đứa cháu gái bằng tuổi tôi, bố mẹ nó đã chia tay nhau khi nó vừa được vài tháng tuổi. Nó là anh em cô cậu ruột với tôi. Hai bà cháu nương tựa lẫn nhau mà sống, má tôi chở tôi về nhà ngoại ở lại 3 ngày trước đó để dọn dẹp mổ mả nhà cửa.
Tôi rất buồn khi phải xa đứa cháu tinh nghịch của tôi nhưng tôi không thể cãi lại lời má. Nhà cửa của ngoại tôi không bữa bộn lắm vì có đứa em gái tôi. Một mình phải làm đủ thứ việc từ lau dọn bàn thờ, dọn dẹp vườn tược, quét dọn mồ mả, dãy cỏ… tất cả dường như quá nặng với một thanh niên chưa bao giờ làm việc nặng như tôi. Tôi làm chừng mươi phút đã than mệt rồi trong khi em vẫn làm liên tục, phải công nhận em khỏe thật. Phải nói có tôi cũng chẳng được gì chỉ tổ làm vướng chân em tôi thôi. Tối nay tôi cảm giác mệt lả người vì đây là lần đầu tôi phải lao động nặng chân tay đến thế.
Trang có làn da trắng tự nhiên, khuôn mặt của em không xinh lắm nhưng nhìn khá có duyên. Trang hơi lùn, chỉ khoảng 1m56 người hơi mập nên nhìn ngực có vẻ không to lắm, còn mông của em khá tròn trịa. Mỗi khi em mặt quần bó sát làm lộ hai vết hằn ở mông, mình mỗi bước đi mà tôi cảm thấy nứng vô cùng. Tôi ước mình được ôm hôn cái bờ mông ấy, được áp mặt vào tha hồ bú liếm. Trong đầu tôi luôn nghĩ đến những thứ bậy bạ nhưng tôi chưa một lần cảm thấy có lỗi với bản thân.
Ăn cơm xong có lẽ vì quá mệt nên đang nằm xem ti vi tôi đã thiếp đi…