Câu chuyện bắt đầu vào 1 tuần sau tết cách đây mấy năm, lúc đó ba mẹ mình vừa mới đi ngoại về.
– Máy này chụp hình đẹp quá ha mợ bảy (mẹ mình), nhìn nè, con bé này ăn ảnh ghê luôn. – Tiếng bà hàng xóm lanh lảnh.
Mẹ tui trả lời:
– Ờ, máy xịn mà, mà không ngờ con bé này càng lớn càng ra dáng ghê, đẹp hơn hẳn mẹ nó ngày xưa.
Haizz, bực mình ghê, ngày nào cũng vậy, mỗi lần tui đang chơi game là mấy bà hàng xóm lại qua tám dóc với mẹ, tụm ba tụm bảy nói cười inh ỏi, chả tập chung chơi được, đang mưu đồ chiến lược, bài binh bố trận mà cứ ồn ào thế kia thì làm sao tập trung nỗi, bỗng mẹ tui lên tiếng.
– Phooong!
– Dạaaaa…
– Tới đây mẹ biểu.
Ôi trời nản ghê, đành rời xa vợ yêu dấu (cái laptop) lê cái xác bước tới cái chợ chồm hổm kia coi có chuyện gì.
– Cái máy ảnh sắp hết pin rồi nè con, đi sạc pin đi con.
Cầm cái máy ảnh, tui bước lên lầu, vừa đi vừa xem thử coi có cái gì mà mấy bà kia khen ghê vậy. Thì chỉ có mấy tấm hình ba mẹ chụp bên ngoại hồi tết thôi, hình ba tui với kết bia, hình thằng em chạy ngoài vườn, hình nhà ngoại và hình… ơ ơ tụi như khựng lại, mất vài tiếng à nhầm vài giây để há hốc mồm, sau đó mới bình tâm lại, từ từ xem kỹ tấm hình, trong hình có 3 người, một người tui biết, bà chị 2 con của cậu 2 vừa mập vừa xấu đứng bên phải. 1 con nhỏ lạ hoắc nhìn cũng xấu hoắc luôn đứng bên trái và trọng tâm của tấm hình là người con gái khoảng 15 – 16 tuổi, đôi môi son đỏ thắm, dáng người thon thả nhỏ nhắn, mái tóc thắt 2 bính và kèm theo khuyến mãi đặc biệt, một nụ cười vô cùng dễ thương và đôi mắt thơ ngây ngất ngây con gà tây.
Tui chú ý nhất là đôi mắt với cặp lông mày cong vút ấy, nó trong sáng và hồn nhiên một cách thánh thiện. Nói 1 chút về quê ngoại và dòng họ bên ngoại tui, quê ngoại tui khá xa, bên ngoại thì có 6 người, mẹ tui thứ tư, bên ngoại thì tui chỉ biết có nhà cậu mợ 2, dì út, mợ 5 (biết mỗi mợ 5 thôi, cậu 5 với mấy đứa em họ thì chịu) với ông bà ngoại còn mấy người khác thì tui bó tay, hồi nhỏ đi ngoại chơi được mấy lần nhưng tới lớp 5 thì không đi được nữa, thôi lan man vậy đủ rồi xin tiếp tục câu chuyện.
Trong máy còn rất nhiều tấm hình khác nữa của em ý, tui ngắm nghía cả nửa tiếng đồng hồ rồi copy vào máy tính, trong bụng đang thơ thẩn suy nghĩ “chả biết nàng là con gái nhà ai mà làm bần tăng phải động lòng phàm tục vậy, haizz… amen… xin chúa rủ lòng tha thứ cho ý đồ đen tối sắp tới của con, con phải có nàng bằng mọi giá”
Định bụng hè này sẽ lên ngoại chơi rồi hehehehe… nhưng tiếc thật, năm đó tui thi đại học, thi xong rồi cũng quên luôn chuyện đó.
Nhưng trên đời có ai đoán được chữ ngờ…
8 tháng sau, khi tui đã đậu đại học, trường cách nhà cũng không xa lắm, chỉ khoảng 7 km nên có thể ở nhà mà không cần ra nhà trọ.
Và đó cũng là lúc bà chị hổ trắng gầm gừ (bả tuổi con hổ) của tui lấy chồng, lấy ai không lấy, lấy ngay con heo mập ú, nhưng kệ, ổng cũng đẹp trai và khá biết chiều em vợ, gia thế cũng không phải nhỏ, he he. Đám cưới chị tui có thể nói là khá lớn ở 1 thị trấn nhỏ này, nhà tui có 3 tầng, tính luôn cái sân thượng và cái sân trước cũng kê gần được 20 bàn.
Vào lúc 2: 47 chiều vào cái ngày mà tui không thể nào quên được, cái ngày đó là ngày bắt đầu 1 chương mới trong cuộc đời tui…
… Bạn đang đọc truyện Hương tại nguồn:
Kéttttt…
Tiếng xe hơi thắng lại, tui vẫn đang chiến cái trò dàn trận cũ rích mà tui chơi từ hồi cấp 2 tới giờ, chả thèm nhìn ra ngoài vì âm thanh đó bây giờ khá quen thuộc, rồi bổng có 3 người đi vào tui ngó ra.
– Mẹ con ở đâu vậy?
Tiếng mợ 2 làm tui giật mình, ngước lên nhìn. Tui trả lời bằng giọng hơi ấp úng vì bất ngờ.
– Dạ mẹ con ở đằng sau đó mợ.
Mợ 2 bước nhanh vào trong, đi theo sao là 2 con tiểu yêu 1 mập 1 ốm mà tui phải gọi bằng chị, đứa lớn thì bằng tuổi tui (bà chị 2 vừa mập vừa lùn) đang vừa đi vừa cầm điện thoại bấm liên tục, đứa nhỏ thì mới học lớp 5, nhìn tui mà không thèm chào lấy 1 tiếng, ừ mà cũng phải tui có bao giờ chào tui nó đâu. Và còn 1 người nữa, với dáng người mệt mỏi tay xách 2 cái vali to đùng, gương mặt xanh xao nhợt nhạt nhưng trên má vẫn có chút ửng hồng, hàng mi cong vút, đôi mắt to 2 mí mơ màng đen nhánh, bỗng làn môi đỏ thắm kia mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt mất hồn của tui đang nhìn nàng, một nụ cười xã giao chào hỏi thôi mà sao nó xinh thế kia nhỉ, tui cũng cười đáp trả và khi chớp mắt nhìn màn hình laptop.
Em ấy bước ra đằng sau theo mợ 2, còn tui thì hồn vẫn chưa nhập vào xác kịp nên cứ ngồi thừ ra được 1 lát rồi lại chăm chú vào màn hình, khi nhìn vào thế trận trong game thì eo ơi sắp thua mất rồi, đúng là hồng nhan họa thủy, mất nước như chơi ấy, đang cố gỡ lại, trò này mình chơi cả ngàn lần rồi, lever đã đạt đến mức bá đạo nên chuyện xoay chuyển thời thế cũng rất đơn giản, đang gỡ lại thì tiếng mẹ tui từ đằng sau vọng ra.
– Bé Hương, con ra đằng trước nằm võng nghĩ đi.
– Nhìn con bé tội nghiệp ghê, có đi xa như gì bao giờ đâu. Say xe ói quá trời luôn. – Tiếng mợ 2 vang lên.
– Dạ con mệt 1 chút thôi mà.
Đó là lần đầu tiên tui nghe 1 giọng nói mà cho tới bây giờ khi nghe thấy nó là tui lập tức nhận ra dù nó có lẫn trong cả biển người đi chăng nữa, nó có chút gì đó con nít, giọng cao cao, trong trẻo nghe không lẫn vào đâu được.
Hương từ từ bước ra, ngồi vào võng rồi ngã người lên võng ra vẻ mệt mỏi lắm, cái võng nằm đối diện chỗ tui ngồi, tui đang chăm chú ngắm thì phát hiện ánh mắt ấy đang nhìn về phía mình, tui lúng túng nhìn xuống màn hình ra vẻ không quan tâm, chốc chốc lại lén nhìn lên, khi Hương nhắm mắt nằm nghỉ tui mới dám nhìn 1 cách đường hoàng và kỹ lưỡng, phải công nhận là nàng đẹp thật, dáng người thon thả, ngực tuy không to nhưng không hề nhỏ nhé, vòng eo thon gọn, 2 chân không dài nhưng cũng thon thon, vòng 3 quay về phía không nhìn thấy được nên mình lúc đó cũng chưa biết thế nào, dáng ngủ cũng là lạ, cái tay cứ nhịp đều đều như mình đang tự ru mình ngủ vậy. Nói thật nhé đây là lần đầu tiên mình cảm thấy không có chút cảm giác gì với vợ (laptop) mình, mà lại đi ngoại tình qua ánh mắt và tư tưởng tới người con gái mới gặp cách đây và phút.
Chán không thèm chơi nữa, tui định tắt cái laptop và cất đi thì mợ 2 ra và bảo bật hình đẹp cho mấy đứa chị kia coi, tui mở cả kho hình gần 1gb cho bọn con gái xúm lại coi, hình phong cảnh, hình người mẫu, hình vui… Cả bé Hương cũng tới coi, tui bấm 1 hồi mỏi tay quá ngước lên nhìn thì Hương đã đi đâu mất còn 2 bà chị kia thì cứ đòi xem miết.
Xem 1 lát rồi cũng chán, 2 bà chị kia lại kéo nhau lên lầu, còn Hương đi đâu rồi nhỉ, tui chả biết, định đi kiếm thử nhưng rồi nghĩ lại hem lẽ mình dại gái thế, người ta đã vào nhà mình rồi thì còn chạy đi đâu được mà phải kiếm, định bụng làm tiếp ván nữa vì nãy giờ chơi được có mấy tiếng nhưng khi nhìn vào màn hình thì chả còn chút cảm hứng, đầu óc cứ nghĩ về cái gì đâu không biết. Đúng là anh hùng xưa nay chưa bao giờ vượt ải mỹ nhân, tui cất vôi cái lap, chạy ra đằng sau qua bên hiên nhà, chỗ bàn pha chế lấy nước uống… À quên, nói 1 chút về ngôi nhà của tui nhé, thật ra đó là cái quán café, chia làm 2 bên, 1 bên là nhà ở, 1 bên làm quán nước, khu vực quán café gồm 3 phần, dưới sân trước khá rộng để kê mấy cái bàn ghế và sân để xe, tầng 1 khá nhỏ có 1 số góc khuất để kê 2 cái bàn, cho mấy cặp tình tha hồ mà hú hí, tầng sân thượng được thiết kế công phu, rất đẹp lại rộng rãi, có mái che, từ sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh khu công nghiệp mới mở đằng sau và khu chợ đằng trước, quán café lại nằm ngay ngã ba và đối diện chợ nên cực kỳ đông khách.
Tui múc ly nước đá và nhìn ra đằng trước, à thì ra Hương ở đây đang ngồi tám với mẹ mình, định bụng tới gần coi thử xem họ đang nói gì nhưng rồi nghĩ lại, mình đàn ông con trai mà lại đi nghe mấy chuyện đàn bà con gái thì cũng không ổn lắm, thôi nhìn 1 chút cho đỡ nghiền rồi đi vậy. Bỗng dưng có tiếng gọi ngoài cửa.
– Phong ơi, thằng khỉ gió mày có nhà không? – Tiếng thằng Đạt, bạn thân từ hồi ở chuồng tắm mưa, nhà nó cách nhà mình 2 căn.
Đệt con mẹ nó, thằng mất dạy, tới giờ nào không tới lại tới ngay lúc ngắm gái mới ghê, chợt nhớ lại có hẹn với nó đi ra chợ sắm đồ để mai mốt ăn đám cưới.
– Thằng mặt l…
Chợt nhớ lại đang đứng gần 2 phụ nữ kia mà lại thốt ra 1 câu quăng tục thì mất tư cách hết, hên chưa kịp thốt ra.
Tui chạy ra ngoài vừa thấy nó, đang ngồi trên xe, thấy mặt tui nó định xuống xe đi vào nhà, tui ngăn lại, thằng này mà gặp con bé ấy chắc khỏi đi chợ rồi trồng cây ở nhà tui luôn mất.
– Đi luôn đi mày, tao đang gấp.
– Ờ, mày có chuyện gì gấp lắm hay sao mà chả thèm thay lấy cái quần dài thế?
– Kệ tao, cũng đéo có chuyện gì đâu, mẹ tao bả đang bốc hỏa nên tao phải chuồn lẹ.
Nghe tới đó thằng mặt lìn tím mặt, rồ ga phóng thẳng, mẹ tui bình thường khá là nhu mì nhưng mỗi khi bực mình thì ngồi nghe chửi cỡ 4 5 tiếng mới xong nên nó ngán lắm, chả dám vào nhà.
Chuyện đi mua đồ không có gì đáng nói, chiều mua sắm được vài món 2 thằng ghé vô nhà mấy thằng khác rủ chiều đi đá banh ở sau nhà tui, rồi tui với nó phóng xe về, nó về nhà thay bộ đồ rồi lát nữa sang bãi cát sau nhà tui đá banh.
Tui cầm bọc đồ quăng xuống cái ghế, đang mặc quần ngắn áo thun nên cũng khỏi cần thay, đi ra sau nhà mé bên hiên tui thấy Hương đang ngồi trên lan can, lưng dựa vào cột, mắt nhìn xa xa vào bãi cát, những tia nắng và nhạt của buổi xế chiều chiếu xuyên qua làn tóc rối, sống mũi cao cao, làn mi cong, đôi má ửng hồng, bất chợt đôi mắt ấy chuyển hướng nhìn về phía tui, tui hơi bất ngờ nhưng cũng kịp nở 1 nụ cười thân thiện, Hương cũng cười ánh mắt như đang muốn nói 1 điều gì đó, có phải chăng em đang nói “anh chưa kéo khóa quần kìa”, he he nói chơi cho vui thôi, lúc đó mình cũng không nói gì định bụng sẽ qua bắt chuyện với em ý nhưng vừa đúng lúc đó.