Đường Thành sau khi tốt nghiệp đại học, thì tìm không được công việc tốt, cô của Đường Thành có một đồng học làm bí thư đảng ủy trấn Thành Quan, huyện Liễu Hà cô cùng dượng của hắn mời vị bí thư đảng ủy trấn là Mã Ngọc Đình này dự tiệc, cùng Mã Ngọc Đình nói đến tình huống của Đường Thành, Mã Ngọc Đình nói:
– Hiện nay cơ quan hành chính quốc gia tuyển người, đều là áp dụng phương thức thông báo tuyển dụng, vì thế thủ tục thu nhận nhân viên công vụ chính thức, tôi làm không được, nhưng nếu tới ủy ban trấn làm nhân viên thời vụ thì rất dễ dàng…
Cô hắn nói:
– Vậy hãy để cho Đường Thành đi đến ủy ban trấn làm nhân viên thời vụ đi.
Mã Ngọc Đình nói:
– Đứa cháu này của chị, học ngành nào tại đại học vậy? Có năng khiếu gì không?
Cô hắn nói:
– Đường Thành thực ra cũng không có năng khiếu gì, bất quá tôi nghe hắn nói, hắn có giấy phép lái xe, biết lái xe, chi bằng chị cho nó lái xe cho chị đi…
Mã Ngọc Đình nở nụ cười, nói:
– Chuyện này quả thật trùng hợp, tôi mới từ Thanh Lâm lên đến Thành Quan trấn nhận công tác, đã là như thế, vậy hãy để cho cháu của chị ngày mai đến ủy ban trấn đưa tin, tôi trước nhìn qua một cái, để cho hắn thử một lần, nếu có thể đảm nhiệm được chuyên trách lái xe, thì tôi sẽ để hắn lái xe cho tôi…
Ngày hôm sau, Đường Thành sớm đã đến ủy ban Thành Quan trấn.
Văn phòng ủy ban trấn là tòa nhà bốn tầng nhỏ, trước lầu có cái sân lớn, đậu đầy xe con.
Hơn tám giờ, Đường Thành đi tới một tầng trước đại sảnh, có một lão già phụ trách phòng thường trực duỗi đầu ra, hỏi:
– Tiểu tử… cháu tìm ai a?
Đường Thành nói:
– Cháu đến nhận công tác đấy, cháu tìm dì Mã…
Trong phòng thường trực là một lão già có bộ mặt hiền lành, ông nghe được Đường Thành nói là tới chỗ này nhận công tác, lập tức từ trong phòng thường trực đi ra, đến trước mặt Đường Thành, hỏi:
– Cháu tìm dì Mã nào vậy?
Đường Thành đêm qua nghe cô mình nói rõ rồi, hắn nói:
– Cháu tìm bí thư Mã Ngọc Đình…
Lão già phòng thường trực lập tức thay đổi bộ dáng, mặt cười mở, nếp nhăn trùng điệp, ông nói:
– Thì ra là cháu đi tìm Mã bí thư à, Mã bí thư còn chưa tới, vậy cháu vào trong phòng thường trực đợi chút đi…
Đường Thành nói câu cảm ơn, rồi theo lão già tiến vào phòng thường trực.
Đợi ước chừng có hơn mười phút đồng hồ, thì ngoài cổng ủy ban trấn có một chiếc xe màu đen Passat chạy vào dừng tại cửa ra vào dưới lầu, từ trên xe đi xuống một người đàn bà ước chừng tầm bốn mươi tuổi, mặc một bộ trang phục màu đen, chân mang một đôi giày da đen chói sáng, trên cổ quàng lấy trên cổ một cái khăn lụa hoa văn nhạt màu, đó là một người đàn bà thành thục xinh đẹp.
Lão già phòng thường trực vội nói với Đường Thành:
– Xem, vị này chính là Mã bí thư…
Đường Thành vội vàng bước ra nghênh đón, đứng ở trước mặt Mã Ngọc Đình nói:
– Dì Mã… cháu là Đường Thành, cô cháu bảo cháu tới đây tìm dì…
Mã Ngọc Đình làn da nhẵn mịn, trắng non, ánh mắt sâu sắc, nhìn thoáng qua Đường Thành, hỏi:
– Cô của cháu là ai vậy?
Đường Thành nói:
– Cô của cháu là Đường Thải Vân.
Mã Ngọc Đình như nhớ ra…
– A… a… vậy cháu theo dì lên đây đi…
Đã đến văn phòng Mã Ngọc Đình, Mã Ngọc Đình mặt không biểu tình, ngồi vào đằng sau cái bàn công tác to lớn, đối với Đường Thành nói:
– Đây là chỗ làm việc, cháu cứ gọi dì là Mã bí thư.
Đường Thành nhìn thoáng qua Mã Ngọc Đình, theo trong ánh mắt Mã Ngọc Đình lạnh nhạt, hắn nhìn ra Mã Ngọc Đình rất tự cao tự đại, trên người có cái loại khí thế quan gia bức người.
Đường Thành mới ra xã hội, tự nhiên bị khí thế của Mã Ngọc Đình làm cho khiếp sợ, lập tức khúm núm nói:
– Vâng… Mã bí thư, cháu nhớ kỹ.
Mã Ngọc Đình nhìn xem thái độ Đường Thành coi như không tệ, cũng không nói thêm gì.
Lúc này Đường Thành nhìn thấy trước mặt Mã Ngọc Đình là tách nước trống không, hắn vội vàng cầm lên đi đến bên cạnh phích nước nóng, trước rót cho Mã Ngọc Đình tách nước nóng, sau đó hỏi Mã Ngọc Đình:
– Mã bí thư, có cần thêm trà vào không vậy?
Đường Thành làm cho Mã Ngọc Đình khá thỏa mãn, nàng chỉ một bên một cái bàn trà, nói:
– Chính giữa trong ngăn kéo, bó miếng trà Long Tĩnh vào đi…
Đường Thành liền cẩn thận từng li từng tí, bóp lá trà rồi bỏ vào trong ấm trà, sau đó rót nước, bỏ trà vào trước mặt bí thư…
Trên mặt Mã Ngọc Đình biểu hiện rõ ràng hòa hoãn xuống, lúc này nàng mới cẩn thận đánh giá Đường Thành.
Chỉ thấy Đường Thành thân người cáo một mét tám, hình thể không béo không gầy, làn da trắng có vẻ thư sinh, ánh mắt sáng ngời, khóe môi phân chia rõ ràng, lông mi rất giống tài tử Hồng Kông – Thiên Vương Lưu Đức Hoa, đôi mắt lại rất có thần…
Mã Ngọc Đình trong ánh mắt đã có một chút thưởng thức, khóe miệng mỉm cười, nàng hỏi:
– Trước kia cháu đã từng lái qua xe chưa?
Đường Thành nói:
– Đã lái qua, dượng cháu buôn bán bột mì, cháu lái xe vận tải chở hàng cho dượng.
Mã Ngọc Đình nói:
– Chuyện này, cũng là duyên phận của cháu, dì vừa tới Thành Quan trấn công tác, đã nghĩ đến việc đổi một lái xe khác, chứ không muốn dùng người tài xế cũ, đang tìm một mới lái xe, dù sao dì không muốn dùng tài xế của bí thư đảng ủy trước đây lưu lại. Cháu trước cứ thử qua đi, nếu như phù hợp, làm cho dì hài lòng, thì chúng ta sẽ bàn đến chuyện tiền lương thù lao…