Tác giả: KesiTinh
– Mẹ ơi… dậy.
Tôi gõ cửa phòng mẹ nói.
Một lúc vẫn chưa thấy mẹ trả lời tôi mở cửa thò đầu vào:
– Mẹ ơi dậy nấu…
Hình ảnh mẹ ngủ làm miệng tôi ngậm chặt không nói được hết.
Mẹ nằm đúng hướng cửa sổ, những tia nắng e ấp của buổi sớm xuyên qua lớp váy của mẹ, làm cơ thể mẹ như phát sáng lên.
Gương mặt mẹ mịn màng, sự mịn màng còn ánh lên nhiều phiến hồng, hơi thở hơi nặng làm ngực mẹ lên xuống vô cùng dụ hoặc.
Ở tư thế nằm nghiêng gần như toàn bộ nét đẹp của mẹ được phô hết ra, chiếc váy ngủ ngắn để lộ ra cặp chân trắng phóc, tròn căng đẫy đà, chỉ cách một chút nữa thôi là biết quần lót màu gì, non nửa cặp vú trắng ngần như trái đào căng mọng chỉ trực bung ra khỏi lớp trói buộc mong manh, vòng eo thanh mảnh như cành liễu đu đưa theo gió, đầy gợi dục.
Mắt tôi như dại đi, thật may là tôi vẫn trụ vững tinh thần, nhưng chợt một ý nghĩ tội lỗi le lói trong đầu làm tôi chợt tỉnh, vội khép cửa lại, áp lưng vào cửa gắng xua đuổi hình ảnh mẹ.
Mất vài phút tôi mới bĩnh tĩnh lại được, tôi không dám vào phòng gọi mẹ nữa, vừa đập cửa, vừa nói:
– Mẹ, dậy… sáng rồi, dậy nấu cơm, con còn đi học.
CẠCH.
Một lúc sau mẹ mở cửa đứng trước mặt tôi, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, váy xộc xệch, đôi mắt quyến rũ ngập nước, giọng nói mẹ ủ rũ nói:
– Mấy giờ rồi, mẹ xin lỗi đêm qua mẹ lỡ thức muộn quá.
Nhưng mà tôi làm gì quan tâm được câu hỏi của mẹ, mùi hương thoang thoảng của sữa tắm lẫn mùi cơ thể quyện nhẹ lại làm đầu óc tôi dại đi.
Dây váy một bên trễ xuống vai, làm hở ra bờ vai trần nhỏ xinh, bầu ngực trần tròn căng trắng bóc lộ ra gần hết, thậm chí nửa hạt đậu hồng hào bằng ngón tay cũng lồ lộ ra, người tôi rạo rực lên, tôi cảm nhận phía dưới cậu nhỏ của mình đang rỉ nước…
Ầm… tiếng đóng cửa mạnh làm tôi giật nảy người, tiếng mẹ quát lúng túng từ trong phòng vọng ra:
– NHÌN CÁI GÌ HẢ?
Tay chân tôi loạn lên, mặt nóng dần, mãi rồi tôi mới ấp úng nói:
– Con… Con đi học đây.
Nói xong tôi chạy luôn về phòng, sách vở còn chưa kịp sắp, đã vội đeo cặp, ra sân dắt xe phóng luôn… phía sau vẫn còn thoang thoảng tiếng mẹ tôi:
– Nam… Không ăn sáng hả?
Tôi đâu còn quan tâm ăn uống chứ, sao đủ dũng khí để nhìn mặt mẹ nữa…
Tới trường cổng vẫn còn chưa mở, giờ tôi mới để ý mới có 6h, gọi xin xỏ bác bảo vệ mãi bác mới mở cho vào sớm…
Ngồi một mình trong lớp làm đầu óc tôi suy nghĩ vẩn vơ, những hình mẹ sáng nay cứ liên tục hiện lên, gắng gỡ bỏ thế nào cũng không được.
“Mẹ đẹp thật” tôi thì thầm đọc thoại.
Mẹ mới 36 tuổi, vẻ ngoài của mẹ không ăn với tuổi của mẹ, thời gian tấn công mẹ rất ít, tôi cảm thấy cơ thể mẹ còn đẹp hơn nhưng cô gái trẻ mà tôi từng thấy trên phim, hay ngoài đời.
Mẹ đẹp vậy mà tôi không hiểu sao bố vẫn bỏ mẹ được, ông đi công tác suốt, vài tháng mới về thăm nhà lần, à mà chắc trong số thời gian công tác còn xen kẽ lẫn bồ bịch bên ngoài, tôi biết mẹ biết, nhưng không hiểu sao mẹ không nói ra, chắc do mẹ không muốn tôi buồn vì phải lựa chọn sống với 1 trong 2 người…